Có lẽ không tồn tại bất kì ngôn ngữ nào có thể diễn đạt được sự hi sinh cao tay mà những người dân mẹ giành cho những đứa con của mình. Tín đồ ta vẫn thường nói, người phụ nữ thì khôn xiết yếu đuối, nhưng lại người mẹ lại vô cùng mãnh mẹ. Tình cảm của mẹ tựa như một phần của không khí, quan yếu nhìn thấy, giản đơn tuy nhiên lại thiết yếu thiếu. Cho dù cả nhân loại có mắng nhiếc bạn, chửi bới bạn, quật xẻ bạn, các bạn vẫn luôn luôn tìm thấy sự an toàn trong tình yêu của người mẹ mình. Dưới đây là những mẩu chuyện quà khuyến mãi ngay cuộc sống hay về mẹ, nhằm ta biết rằng, mẹ tuyệt đối hoàn hảo đến nhường nào:

*

Tình mẹ

Một cậu bé xíu mời bà mẹ tham dự buổi họp phụ huynh trước tiên ở trường tiểu học.

Bạn đang xem: Những câu chuyện ý nghĩa về mẹ

Điều cậu nhỏ bé sợ đang thành sự thật, bà mẹ cậu bé nhỏ nhận lời. Đây là lần đầu tiên đồng đội và giáo viên nhà nhiệm gặp mặt Mẹ cậu nhỏ bé và cậu khôn cùng xấu hổ về vẻ hiệ tượng của bà mẹ mình. Tuy nhiên cũng là 1 trong người phụ nữ đẹp cơ mà bà có một vết sẹo mập che gần tổng thể mặt mặt phải. Cậu nhỏ nhắn không khi nào muốn hỏi bà mẹ mình vì sao bị lốt sẹo to vậy.

Vào cuộc họp mặt, mọi người có tuyệt hảo rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người chị em mặc mang đến vết sẹo đập vào mắt, tuy vậy cậu nhỏ xíu vẫn hổ ngươi và cất mình vào một góc kị mặt mọi người.

Ở đó, cậu nhỏ nhắn nghe được bà bầu mình rỉ tai với cô giáo.”Làm sao chị bị vết sẹo bởi thế trên mặt?” thầy giáo của cậu hỏi. Người chị em trả lời, “Khi nhỏ tôi còn bé, nó đang ở trong nhà thì lửa bốc lên.”

Mọi tín đồ đều sợ không đủ can đảm vào bởi ngọn lửa đã bốc lên thừa cao, và cố là tôi chạy vào. Lúc tôi chạy mang lại chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống tín đồ nó với tôi nhanh lẹ lấy mình bịt cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu xỉu tuy vậy thật là may mắn là có một anh bộ đội cứu hỏa vẫn vào và cứu cả hai bà mẹ con tôi.” Người bà mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm bên trên mặt. “Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi không hề tiếc nuối về điều mình đã làm.”Đến đây, cậu nhỏ nhắn chạy ra khỏi chỗ nấp của chính bản thân mình về phía Mẹ, nước mắt sống lưng tròng. Cậu bé ôm siết lấy Mẹ bản thân và cảm nhận được sự quyết tử của Mẹ giành cho mình. Cậu nhỏ xíu nắm chặt tay người mẹ suốt một ngày dài hôm kia như không thích rời.

Xin đừng làm người mẹ khóc

Con của tớ đâu? Người mẹ trẻ hỏi trong nỗi mừng vui sau đó 1 cuộc vượt cạn mệt nhọc. Với khuôn phương diện rạng ngời, chị đón rước đứa trẻ từ tay vị bác bỏ sĩ. Núm nhưng, thú vui bỗng tắt lịm bên trên môi chị khi quan sát thấy cấu tạo tai quanh đó của đứa nhỏ bé không tựa như các đứa trẻ khác.

Thế tuy thế đứa trẻ vẫn may mắn nghe hiểu được bình thường. Điều này có nghĩa cấu tạo tai vào của đứa trẻ em vẫn phát triển tốt. Mặc dù nhiên, người bà bầu vẫn không ngoài lo bi tráng về khuyết thiếu của nhỏ mình. Điều kia càng khiến cho người mẹ thêm xót xa với thấy mình gồm lỗi cùng với con. Ngược lại, đứa trẻ em vẫn vô tứ vui sống, không hay biết được những gì về tàn tật của mình.

*

Cho cho một ngày kia, cậu nhỏ bé đi học tập về cùng ôm chầm rước mẹ, rồi òa khóc: “Mẹ ơi! các bạn trêu chọc con, chúng nói con là đứa con trẻ bị ‘cụt’ tai!”. Những lời nói của bé như một lốt dao cứa vào trái tim tín đồ mẹ. Ôm chặt bé vào lòng, người bà mẹ như ôm trọn cả nỗi đau đớn của mình. Rồi trong khoảng thời gian rất ngắn đó, cậu bé bỗng dứt khóc. Quay nhìn mẹ, cậu nhỏ bé rắn rỏi nói: “Con sẽ chứng minh với mọi fan rằng bé tuy tàn tật về thân thể, nhưng mà con sẽ không khuyết tật về trung tâm hồn. Bà mẹ đừng khóc nữa, bà bầu nhé!”.

Ngày tháng trôi qua, đứa trẻ bự lên với khuyết tật của cơ thể. Như để bằng chứng cho lời hứa hẹn năm như thế nào của mình, cậu bé xíu luôn chăm tâm học tập với không chấm dứt nỗ lực tìm kiếm tòi, giao lưu và học hỏi những điều nằm xung quanh sách vở. Cậu bé xíu còn trầm trồ có năng khiếu sở trường vượt trội về bộ môn ngữ văn và thanh nhạc. Các thành tích học tập của cậu nhỏ xíu xuất sắc mang đến nỗi những giáo viên luôn khẳng định với phụ huynh cậu nhỏ bé rằng, nếu thường xuyên trau dồi và rèn luyện, cậu bé bỏng sẽ là 1 nhân tài của khu đất nước. Kể sao để cho xiết nỗi mừng vui của người mẹ khi nhận thấy những thành quả này của bé mình. Giờ đồng hồ đây, người chị em đã bắt đầu an lòng hơn về khuyết thiếu của đứa con, tuy rằng từ bỏ sâu thẳm trái tim, người chị em vẫn mong sao nhỏ mình được lành lẽ về thân thể.

Một ngày kia, cuộc đời cậu bé bỏng dường như được mở ra với một tia mong muốn mới. Những bác sĩ chăm khoa xác định cậu rất có thể được ghép tai, chỉ cần có ai đó gật đầu hiến tai mang lại cậu. Vậy là chị em và người phụ vương lao vào cuộc tìm kiếm người có thể hiến tai mang lại đứa con. Một ngày nọ, người cha trở về công ty với khuôn mặt đầy niềm vui và thông báo rằng: “Ba đã tìm kiếm được người tự nguyện hiến tai cho con”.

Cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp, cậu bé nhỏ được ghép một đôi tai mượt mại, trả hảo. Chũm nhưng, cậu bé nhỏ không sao kiếm được ra fan đã hiến tặng kèm tai cho mình. Người ta nói rằng người đó muốn được quyết tử thầm lặng cùng quyết không tiết lộ danh tánh.

Thế rồi cậu bé nhỏ lớn lên và trở nên một nhạc sĩ nổi tiếng. Nổi tiếng của cậu vượt ra khỏi đại dương và vang đến mức những nước lạm cận. Thời gian này, chàng trai ấy đang trở thành một bạn thành đạt với giàu có. Cố gắng nhưng, nam nhi vẫn luôn trăn trở về vấn đề vẫn không thể thường đáp người đã hiến tặng ngay đôi tai mang đến mình. Thi thoảng, giữa những lần hiếm hoi về thăm phụ vương mẹ, quý ông trai lại hỏi người cha về tin tức của vị ân nhân, nhưng cha cậu cũng chỉ lắc đầu tuyệt vọng. Còn tín đồ mẹ, như hồ hết khi, âm thầm xõa tóc ngồi lặng im trong một góc phòng ấm cúng nhìn cậu. Có vẻ như tuổi già đang sớm mang đến với bà và điều này khiến bà đổi thay tính nết.

Kể từ ngày đứa con trai được ghép tai và bước đầu sống cuộc sống đời thường tự lập, người người mẹ trở yêu cầu xa giải pháp dần. Bà không còn hàn huyên truyện trò cùng cậu con, thậm chí đôi lúc chàng trai có cảm giác như người người mẹ đang gắng lẩn kiêng mình. “Có thể mẹ giận vị mình đã không thường xuyên nghỉ ngơi bên mẹ nữa”, đại trượng phu trai vẫn luôn luôn áy náy về điều đó. Cố kỉnh nhưng, cuốn theo vòng xoáy của công việc, anh lại liên tục rời xa gia đình đến với phần đa chuyến lưu lại diễn lâu năm ngày của mình.

Xem thêm: Học Chơi Cờ Vua Chiếu Vua Trong Cờ Vua ), Chiếu (Cờ Vua)

Một ngày nọ, nam giới trai được tin chị em của mình gầy nặng. Đáp chuyến bay sớm nhất về nhà, anh lao đến bệnh viện với mẹ. Nhìn bà mẹ thoi thóp đông đảo hơi thở sau cuối trên chóng bệnh, đàn ông trai cúi xuống ôm người mẹ nức nở khóc. Phái mạnh trai hôn lên đôi bàn tay bé guộc bao năm tảo tần nuôi anh khôn lớn. Anh hôn lên vầng trán hằn phần đông nếp nhăn thời hạn của mẹ, rồi run run, anh thanh thanh vuốt lên mái tóc tệ bạc trắng của mẹ. Hốt nhiên anh sững sờ nhận ra: mẹ anh đã không còn đôi tai nữa. Giờ thì anh sẽ hiểu vì chưng sao bao năm nay, chị em lại luôn luôn tìm phương pháp xa lánh anh… Anh cũng nhận biết sự thật là đã rất nhiều năm rồi, mẹ không hề cắt tóc, hết sức ít khi ra khỏi nhà với không mấy khi giao tiếp với những người dân xung quanh.

Rưng rức khóc, quý ông trai quỳ xuống bên mẹ, ôm lấy cơ thể nhỏ dại bé của bà. Anh hôn lên má, lên trán bà các cái hôn đầy yêu thương thương và thầm thì: “Mẹ ơi! người mẹ đã cho nhỏ sự sống và ban tặng kèm cho con cả cuộc sống của mẹ!”.

Hoa hồng bộ quà tặng kèm theo mẹ

Anh ngừng lại. Tiệm buôn bán hoa nhằm gửi hoa bộ quà tặng kèm theo mẹ qua con đường bưu điện. Bà bầu anh sống cách chỗ anh khoảng chừng ba trăm ki-lố-mét. Lúc bước thoát ra khỏi xe, anh thấy một bé bỏng gái sẽ đứng khóc mặt vỉa hè. Anh mang đến và hỏi nó sao lại khóc.

Cháu ao ước mua một bồng hoa hồng để khuyến mãi mẹ con cháu – nỏ nức nở – nhưng con cháu chỉ tất cả bảy mươi lăm xu trong những lúc giá hoa hồng cho hai mươi đô la.

*

Anh mỉm cười với nói với nó:

– Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.

Anh liền mua hoa cho cô nhỏ xíu và đặt một bó hồng nhằm gửi cho người mẹ anh. Xong xuôi xuôi, anh hỏi cô nhỏ bé có phải đi dựa vào xe về bên không. Nó vui miệng nhìn anh trả lời:

– Dạ, chú cho cháu đi nhờ cho nhà chị em cháu.

Rồi nó dẫn đường cho anh lái xe mang lại một nghĩa trang, khu vực có một trong những phần mộ vừa new đắp. Nó chỉ ngôi chiêu tập và nói:

– Đây là nhà đất của mẹ cháu.

Nói xong, nó nạp năng lượng cần để nhánh hoả hồng lên mộ.

Tức thì anh quay trở lại tiệm bán hoa hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và tải một bó huê hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh vẫn Lái một mạch tía trăm ki-lô-mét về nhà bà bầu anh nhằm trao tận tay bà bó hoa

Người mẹ ăn uống xin

Có một người bà mẹ nghèo, bà tất cả một fan con trai. Bà siêu yêu thương đứa đàn ông này, tuy nhiên nhà rát nghèo tuy nhiên bà luôn cố gắng tìm phương pháp để đứa đàn ông của bản thân được đến trường và học tập.

Công việc hằng ngày của bà là mang bao đi từng nhà từng nhà nhằm xin từng nắm gạo để nhỏ được no bụng và có tiền cho trường. Ngày nào thì cũng thế, bà đi từ khôn xiết sớm với đi hết sức xa nhà. Vị bà biết nếu để đàn ông mình cùng hàng thôn biết bé bà sẽ xấu hổ nhưng mà không chịu đi học nữa, nên bà tới những nơi bí quyết xa nơi mình ở để xin từng cầm cố gạo. Từng ngày như vậy và rồi bao năm trôi qua đứa con trai của bà cũng vào được đh bằng hầu hết nắm gạo mà chị em cậu đi xin mà chẳng hề biết bà bầu làm công việc đi xin gạo hằng ngày.

*

Ngày cậu nhập học cũng là ngày Mẹ đã và đang già và bao khoản phí tổn để nhập học đè nặng trên vai người mẹ già. Khoảng đó ở trường sinh viên tới trường sẽ ở buôn bán trú đề nghị mỗi gia đình sẽ bắt buộc gửi gạo lên để khu nhà bếp nấu mang đến sinh viên ăn trong tháng đó. Cứ đầu mỗi tháng người chị em lại với vài trăm ngàn lên đến cậu nam nhi và một bao gạo đến nhà bếp. Bà không để cho những người con trai biết, bà lặng lẽ âm thầm đi từ cổng sau ngôi trường để sở hữu gạo vào nhà bếp.

Khi đến nhà bếp người đầu phòng bếp thấy một bà già gương mặt nhăn nheo, sườn lưng còng, đôi mắt sâu và làn da rám nắng. Bạn đầu bếp hỏi bà đi đâu, bà nói “tôi mang gạo mang lại nộp cho đàn ông tôi”. Fan đầu phòng bếp mở bao gạo ra để kiếm tra, lúc bao gạo được mở bạn đầu nhà bếp cảm thấy ngạc nhiên pha lẫn tức giận rồi nói “bà với gạo về đi” chúng tôi không nhận những thứ gạo bỏ cùng một bao như thế. Bà lão cúi gầm khía cạnh xuống rồi với vẻ cầu xin với nói “nhà tôi nghèo lắm, thực sự tôi chỉ tất cả gạo thay này xin anh dìm dùm cho tôi xin cám ơn”. Thấy vẻ khía cạnh bà lão tội nghiệp nên bạn đầu bếp đành nhận với dặn : “lần sau là tôi không nhận gạo như thế này nữa đâu nha!”. Nói kết thúc bà lão cúi đầu cám ơn rồi lặng lẽ bước đi.

Rồi 1 mon lại trôi qua bà lại làm quá trình như mon trước, bà có bao gạo với không ít loại gạo như tháng trước, mỗi thứ một loại và bà cũng nỗ lực nan nỉ để người đầu nhà bếp nhận, lần này anh ta khôn cùng cáo gắt cùng với bà mà lại vẫn nhận. Trong tim anh ta từ bỏ nhủ rằng mon sau tuôi sẽ không nhận trang bị gạo này của bà nữa, nấu cơm thật cạnh tranh khăn. Rồi liên tiếp 1 mon nữa, bà lão vẫn cứ mang sản phẩm gạo giống như các lần trước, lần này người đầu bếp là mắng bà :”Tôi sẽ bảo cùng với bà rồi, tôi không nhận gạo này nữa. Bà mang về đi!”. Tôi vẫn báo chuyện này cho hiệu trưởng. Lần này thì bà ngồi phệt xuống đất, sườn lưng bà đang cong vì mỗi ngày phải mang bao đi mọi nơi xin gạo.”. đông đảo giọt nước mắt ban đầu lăn trên khuôn mặt gầy. Rồi bà nói :”Tôi xin lỗi, nhưng lại thực sự không tồn tại cách nào khác. Tôi xin anh đừng báo với hiệu trưởng, tôi xin chớ để nam nhi tôi biết, nếu như biết nó sẽ không còn muốn đi học nữa, vì đây là gạo mỗi ngày tôi đi xin để sở hữu được cho nên nó mới như thế.” người đâu phòng bếp lặng người đi rồi ngồi xuống đở bà thế ngồi với nói :”Cho tôi xin lỗi, tôi lần chần chuyện này. Tôi đang báo chuyện này mang đến Hiệu Trưởng tuy nhiên không để bé bà biết đâu, bà cứ im tâm.”