- Thôi ngay loại trò nói phét không biên giới của mi đi. Tao đang bi thảm ngủ lắm lắm mà lại cứ cần ngồi đọc mấy tin nhắn dở người của mày núm này à?

- Mày thiếu tín nhiệm tao à?

- mày bảo tao tin được không?

- tất yếu là không. Haha. Tao lừa mi đấy.

Bạn đang xem: Tao thích mày thật đấy

***

Ánh đèn sảnh khấu nhấp nháy thuộc tiếng nhạc xập xình của quán bar khiến cho đầu óc nó tảo cuồng. Nó day day trán rồi đeo loại cặp lên vai, cách ra ngoài. Nó vừa đẩy ô cửa ra, 1 bàn tay to béo kéo nó lại, các giọng nói cố hét lên mặt tai nó:

- ngươi đi đâu đấy, Vy?

Nó quay người, nheo ánh mắt người đối diện. Là Minh – anh bạn ngồi thuộc bàn cùng với nó. Phân biệt hắn, nó cười cười rồi đáp gọn lỏn:

- Về chứ đi đâu?

- Đang vui sao về?

- Tao mệt.

- Ờ.

Thằng chúng ta cùng bàn buông bàn tay nó ra, nó đẩy cửa thường xuyên bước ra bên ngoài. Ở xung quanh quán bar rầm rĩ ấy, không khí tĩnh lặng và thoải mái và dễ chịu hơn một chút. Ánh đèn ban đêm cũng tất cả đôi chút mờ ảo, lấp lánh, dẫu vậy lại khiến cho đôi đôi mắt nó dễ chịu hẳn.

*

Về đến nhà, nó thả phịch bạn xuống loại giường êm ái.Nó ôm chầm lấy bé gấu bông trên giường sung sướng, về đơn vị quả thật rất đơn giản chịu. Nó dò cái điện thoại cảm ứng không biết đang ném ở vị trí nào, tất cả một lời nhắn mới. Nó mở tin nhắn, cảm giác hơi lạ, thằng bạn cùng bàn chả mấy lúc nhắn tin đến nó, vậy mà bây giờ tin nhắn của tên đó lại có chút kì kì.

- Tao ý muốn nói với ngươi một chuyện. Mày nói xem tao bao gồm nên nói mang đến mày biết không?

- mày bị điên à??? loại đó sao lại hỏi tao chứ? – Nó nhanh lẹ rep lại tin nhắn.

- Không. Tao hỏi nghiêm túc đấy.

- Tao chịu đựng mày rồi. Mong muốn nói gì nói đi.

- hẹn với tao là mày biết rồi thì không được bơ tao.

- Lắm chuyện. Cứ biết thế.

- hứa đi.

- Mệt ngươi nhỉ? Mày băn khoăn lắm chuyện cố này từ lúc nào thế? Thì tao hứa, được chưa?

- Ừ.

Nó suýt khóc. Nó vẫn hứa rồi mà tên các bạn cùng bàn khinh ghét vẫn chỉ rep lại một tiếng "Ừ" cụt lủn. Mặt nó nghệt ra nhìn cái điện thoại, miệng chuẩn bị buông mấy câu chửi rủa. Chuông tin nhắn lại reo, tin nhắn từ hắn khiến cơn bực dọc trong nó hạ xuống, tuy thế khi hiểu rồi. Nó lại á khẩu.

- Vy này. Tao mê thích mày....

Vẫn còn nhớ cái hồi chân ướt chân ráo lúc new vào trường, hắn thánh thiện khô, đến cả việc mượn nó cái cây viết hay mẫu thước cũng hỏi han vô cùng nhẹ nhàng, rụt rè. Dẫu vậy rồi lâu dần, có lẽ do quen thuộc chỗ, cũng có thể do nó thừa hiền cơ mà hắn lấn tới. Suốt ngày ôm đồm nhau, chửi nhau ầm ĩ. Nó vẫn còn đó nhớ sáng sủa hôm tổng kết lớp, nó ước ao ôm chia tay toàn bộ mọi người, ai ai cũng gật đầu ôm nó thiệt chặt. Chỉ duy nhất có hắn không đồng ý quầy quậy lúc nó hỏi câu thân quen thuộc.

- Này, tao ôm mày một cái được chứ?

- No. No. Đừng bao gồm mà tận dụng tao =))

Nghe xong xuôi câu đó, khía cạnh nó lạnh bừng trực tiếp chân đá vào chân hắn rồi quay sườn lưng bỏ đi. Từ khi ấy cũng chẳng thèm thì thầm với hắn nữa. Tuy thế bây giờ, hắn lại nói ra cái điều đó. Nó tin nổi không?

- Thôi ngay loại trò chém gió không biên cương của mi đi. Tao đang ảm đạm ngủ lắm lắm nhưng mà cứ bắt buộc ngồi đọc mấy tin nhắn cám hấp của mày cố này à?

- Mày thiếu tín nhiệm tao à?

- ngươi bảo tao tin được không?

- tất yếu là không. Haha. Tao lừa mày đấy.

- Tao biết ngay lập tức mà. Tắt đài đi nhá, tao đi ngủ đây.

Xem thêm: Lộ Ảnh Hiếm Trong Ngôi Nhà Tiền Tỷ Của Khởi My Và Kevin Khánh

- Ừ. Ngủ ngon giấc nha mày.

- Lắm chuyện. Mi cũng ngủ ngon.

Nó ném bay điện thoại cảm ứng thông minh vào góc nệm rồi ôm chầm lấy bé gấu bông chìm vào giấc ngủ. Nó thấy hơi hụt hẫng, gắng mà lúc đọc cái tin nhắn nhưng hắn nói hắn thích nó, nó đã và đang hơi hồi hộp, cảm thấy bao gồm chút vui vui cơ đấy. Cơ mà mà ... Hắn vẫn chỉ là thằng bạn cùng bàn, say mê trêu trọc nó thôi, với chuyện ... Chỉ có thế!

Đã năm ngày trôi qua tính từ lúc ngày nó bị anh bạn cùng bàn lừa đảo. Vẫn như rất nhiều ngày, hắn vẫn chẳng thèm nhắn tin mang đến nó. Thì đúng mà, bình thường vẫn ráng đó thôi. Nó thấy ghét không chịu đựng được. Đúng ra nhưng nói, bố năm cấp cha ngồi cùng mọi người trong nhà thì cũng phải thân thiết một tẹo chứ nhỉ? Đằng này hắn và nó lại vô tâm vô tính như vậy, có được xem là khác biệt quá không. Nó còn đang mải suy xét vớ vẩn thì chuông smartphone lại rung lên xấu bật. À, cả nhỏ nhóc bạn thân này nữa, cũng năm thời nay rồi có thèm nhắn tin mang lại nó đâu...

- gì đó ?

- Vy à ? Tao Linh đây.

- Tao tất cả lưu số mày rồi. Mà hôm nay tự dưng call là có việc gì ? – Nó hỏi.

- Có bài toán mới gọi à ?

- Thì chả.

- He. Thế về tối nay ngươi định mấy giờ đi. Qua đón tao đi gạnh với nha. – Tiếng con bạn đầu dây bên đó hí hửng.

- Đi đâu? – Nó nhíu mày.

- Sinh nhật thằng Minh.

- lịch sự tuần bắt đầu sinh nhật nó mà? – Nó thắc mắc.

- Nó tổ chức sớm mà? Nó không bảo mi à?

- ko mời.

- ko mời mi á?

- Ừ. – Nó ảo não

- Mày nhưng mà không mời á?

- Tao còn cần nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây con điên kia? – Nó ngay gần nhưu gào lên.

- À không. Vậy thôi mi nhá.

Đầu dây bên kia dập vội, nó thấy bực mình khó khăn hiểu. Buổi tối nay hắn tổ chức sinh nhật à? kể cả có ghét nó đến mấy thì cũng đề xuất mời nó đi sinh nhật chứ ? Đằng này không thèm mời nó. Được lắm. Chuông điện thoại thông minh lại reo lên từng hồi, Linh gọi, nó mở thiết bị hét ầm vào năng lượng điện thoại.

- có cách gọi khác gì nữa?

- tất cả khi thằng Minh nó đang chưa mời ngươi thôi, tao cũng bắt đầu được mời mà.

- Nó ko mời tao thì kệ xác nó. Tao ko quan tâm.

Nó phũ phàng dập máy, chúng ta cùng bàn, tối thiểu cũng phải mời từ sớm rồi chứ? tiếng muộn rồi >.