Năm ấy, đứa con trẻ khẽ khàng quỳ gối bên chân ta, đầu dập xuống đất, cẩm bào sắc đẹp tím nhàn nhạt, mảnh sườn lưng hơi cúi thành một đường cong, tựa như đoá mộc lan ngậm nụ đợi thì toả sắc.

Bạn đang xem: Mộc lan rạng khắp núi đồi

Chú ý mãi cũng chẳng phân biệt chút sức sống gìn giữ trên người đứa trẻ con năm tuổi này, gắng mà này lại là người chủ sở hữu kế nhiệm của Vĩnh Yên thế gia, nhỏ tuổi như vậy đã buộc phải oằn sườn lưng gánh lấy cơ nghiệp muôn đời của gia tộc.

Từ xưa cho nay, gia chủ những đời cố gia phần đông chết yểu ngay lúc còn tuổi tráng niên. Họ có được quyền mặc dù thế cái quyền thế đó lại chẳng lúc nào là đủ. Điều này dường như đã thành số mạng. Nhưng số mạng đó lại đang ở gọn trong tim bàn tay đứa trẻ con này, nó đang lạnh run, tới cả chẳng dám ngấc đầu mà lại liếc ta đem một cái. Ta vốn chẳng ngờ được này lại là nhỏ của người.

Ta bảo: “Ngươi đứng lên đi.”

Nó sau cùng cũng ngửng đầu lên tuy thế vẫn quỳ nguyên giữ lễ, mày mắt quắp xuống. Ta đặt chén bát trà lên bàn đến cạch một cái, nó lag mình lảo đảo cả người, lúc lâu sau new lúng búng chứa giọng non nớt mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: “ Sư phụ, cha trước lúc lâm thông thường đã dặn dò, tuyệt nhất định buộc phải mời tín đồ về nhà, phụ vương chỉ yên trung tâm giao con cho những người mà thôi, nếu bạn không đáp ứng, con quyết không đứng dậy…”

Ta ngấc đầu chỉ thấy nhất một cánh bướm chao liệng ngoài song cửa, sắc đẹp thái diễm lệ, cất cánh lượn bắt đầu tự tại làm cho sao. Được rồi, đứa con trẻ này, thân phụ nó vẫn qua đời, cầm cố gia chủ núm gia nuốm Thanh Ngôn, sư phụ của ta đã không còn một mon trước, lúc bị kẻ thù đánh úp vào một trong những đêm trăng vằng vặc, năm ấy nhì mươi bảy tuổi.

Cái đếm biết được tín đồ đó mất, ta dung Ly Hồn thuật thiêu rụi núi mộc lan. Hoa mộc lan nơi sườn lưng chừng chừng núi vào nháy đôi mắt hoá thành liệt hoả rừng rực, ta chần chờ lúc bạn chết có mảy may nhớ mang đến ta hay không, lòng đau khổ khôn nguôi hút cạn khí lực của ta, ta vấp ngã vào ngọn lửa bùng cháy, nghe giờ đồng hồ sinh mệnh từ từ trôi đi. Các lần dung Ly Hông thuật, ta lại gần cái chết thêm một chút.

Ta thật không thích tin bạn đã chết nhưng lại tất yêu không tin.

Xem thêm: Bắp Tay Nữ Bao Nhiêu Là Đẹp Nhất Chỉ Số Đo Bắp Tay Chuẩn Nữ, Phụ Nữ Số Đo Bắp Tay Bao Nhiêu Là Chuẩn

Cánh tay buộc phải đắc lực độc nhất của trằn vương tử tô Dự, nỗ lực Thanh Ngôn, hiểm hoạ theo người chẳng bao giờ thiếu. đưa sử cơ hội sống người chạm chán cả nghìn cuộc ám sát, mặc dù chỉ đại bại một lần thì đó là thất bại, mà tổng số người chỉ thua bao gồm đúng một lần cơ mà thôi.

Đến bảy tuỳ tùng cũng đồng loạt theo tiểu chủ nhân quỳ nhưng mà hành lễ, chỉ tất cả điều tay vẫn thay chặt chuôi kiếm mặt hông. Ta biết đàn họ coi ta là gì, một bé xíu gái không cha mẹ được cố gia thu nhận, nhờ có Cố gia bảo hộ giữa thời đại loạn lạc nhưng mà sống nhất thời qua ngày, nhưng mà lại trái gia quy mà sử dụng cấm thuật, sau cuối bị gia công ty trục xuất khỏi gia môn, người như vậy bảo sao rất có thể tin tưởng được đây. Ta và chũm gia phân làn bởi biết bao ân oán, cũng chẳng biết ân đức sâu đậm hay oán thù thù đậm sâu hơn, họ lo sợ ta tổn hại đến tiểu người chủ sở hữu của mình.

Cũng hoàn toàn có thể là gia công ty họ trước cơ hội lâm tầm thường đã lựa chọn ta đảm bảo cho huyết mạch tốt nhất của tín đồ là mong mỏi truyền đạt chiếc gì. Năm năm trước, cơ hội trục xuất ta ngoài sư môn, lời nói như chém đinh chặt sắt ấy vẫn văng vẳng bên tai, tín đồ nói: “A Trăn, ngày làm sao đó, Ly Hồn thuật sẽ cướp đi tính mạng của con người của ngươi, Gia quy vậy gia ai cũng không được phép làm cho trái, nỗ lực lấy năm mươi lượng rồi bao phủ tức đi ngay đi, cụ gia cùng ngươi trường đoản cú nay sau này không tương quan gì nữa, ta cũng vĩnh viễn không muốn chạm mặt lại ngươi.” Năm ấy ta bắt đầu mười tám.

Ly Hồn thuật sẽ không còn cướp đinh tính mạng con người của ta, trừ người ta sẽ chẳng bởi ai cơ mà dung đến Ly Hồn thuật, thậm bỏ ra ngay cả bản thân mình. Ta áp dụng cấm thuật này, những lần giết tín đồ lại sụt giảm một tấc sinh mệnh, chỉ để đảm bảo an toàn người nhưng thôi , nhưng chắc rằng người chẳng hề hay biết.

Rời khỏi nắm gia, ta chọn sơn cốc bạt ngàn mộc lan này quy ẩn. Nhiều loại mộc lan đoá nhỏ tuổi cánh white này vừa lành mạnh lại diễm lệ, những lần gắng nở hoa chỉ để chào đón mùa xuân, giống lúc vẫn đang còn ở cầm gia, ta một lòng mong muốn trở thành cô gái đẹp độc nhất vô nhị để say đắm được góc nhìn người, trở thành cô gái mạnh mẽ tốt nhất để có thể cùng tín đồ kề vai sánh bước. Nhưng tất cả chỉ là thừa khứ. Trên sơn ly này, mỗi tối trăng sắng ta lại ghi nhớ tới nỗi nhức khi nhỏ dại lúc tu tập Ly Hồn.

Ta hỏi đứa trẻ đã quỳ bên dưới đất: “Ngươi tên gì?”

Hắn đáp: “ Ngôn Trăn, sư phụ, nhỏ tên nắm Ngôn Trăn.”

Thanh Ngôn, năm năm rồi chưa được gặp gỡ người, nhưng ta trọn kiếp này cũng chẳng gặp mặt lại tín đồ được nữa.