Bắt đầu từ số đông ngón chân. Anh vẫn thế. Tôi sẽ quen dần kể từ đêm tân hôn. Bạn ta nói nhiều về phương pháp và biểu đạt, về những khám phá mới lạ, như con đường vào mê cung muôn ngàn kỳ thú nhưng lại biết lựa chọn lối nào, biết tìm vị trí đâu, tuyệt chăng chỉ cần một lối...?

***

Tôi đồng ý điều đó nhưng là 1 trong những sự chấp nhận đầy hân hoan. Do tôi luôn luôn rùng mình lúc anh mơn man ngay lập tức từ điểm đó. Của cả lúc này. Tính từ ngày ba kiểu mốt tháng năm, ngày cưới của chúng tôi cho tới ngày hôm nay đã là sáu tháng, tôi vẫn cảm xúc rùng mình.Bạn đang xem: Cặp vợ ông xã trẻ ngực nai lưng hôn nhau trên chóng hình ảnh

Những ngón chân tôi nhỏ nhắn, hồng hào, gan cẳng chân tôi nhạy cảm. Mỗi lần môi anh va vào, nó lại rùng lên từng tế bào sau cảm giác tê cứng mãnh liệt.

Bạn đang xem: Cặp vợ chồng trẻ ngực trần hôn nhau trên giường hình ảnh

Và khi ấy, tôi sẽ biết vậy nào là hòa trộn, mặc dù tóc tôi không xoắn vào tóc anh, tay tôi không đan vào tay anh, cửa hàng chúng tôi chưa khăng khít, mặc dù vậy, tôi đang thăng hoa. Và anh cũng thế.

Bàn chân, điểm nhấn đầu tiên của anh, của tình thương chưa khi nào gẫy khúc nhưng mà nó mở màn liền mạch mở đầu liền mạch như khóa son trong bạn dạng nhạc ngân nga du dương cùng êm ái.


*

Anh đã thôi ko hỏi tôi: "Em yêu, em có ưa chuộng về anh xuất xắc không?". Bởi tôi chẳng cần được nói gì thêm. Chỉ cần tôi hôn lại anh, với bắt nhịp đều đặn. Anh sẽ biết tôi mãn nguyện, anh vẫn tự hào vì chưng mắt tôi sáng sủa rực lung linh đã tạo nên rằng anh là người bọn ông thông minh với vĩ đại trong cả trong giấc ngủ.

Bình minh không chiếu rọi anh đã thức dậy với châm thuốc. Anh luôn hút dung dịch trên giường ngủ nhưng không bao giờ để tôi phiền muộn vị tàn thuốc. Tôi đam mê ngắm anh như thế, bởi vì trông anh nguyên sơ như một đứa trẻ phệ xác và háu đói.

Tôi làm bếp súp, pha cafe cho anh, nhảy Chopin mang đến anh nghe. Và cố kỉnh là, tôi ngừng xuất sắc đẹp vai trò của một người vợ đảm đang. Sau khi cùng nạp năng lượng sáng, công ty chúng tôi vật lộn vui đùa một ít rồi lâm thời biệt.

"Em yêu, đi con đường cẩn thận". Anh theo tôi một quãng rồi chia ly ở ngã ba. Tôi nhìn hút theo trơn anh, vạc hoảng vì nguyên nhân mình lại sững sờ cho thế. Đó là trạng thái mê mẩn tình của một cô nhỏ xíu mười bảy tuổi chứ chưa hẳn của một người bọn bà gần tía mươi.

Nhưng tôi yêu anh, tôi hiểu ra điều đó, một người lũ bà yêu ông chồng không nên là chuyện lạ, nhưng mà yêu như bí quyết của tôi, thì đó là vấn đề mà ko ai rất có thể nào cắt nghĩa.

Hết giờ, tôi xẹp ngang nhà mẹ chồng. Tôi download biếu bà một không nhiều sâm. Đường phố trôi đi như cái sông cạn. Tôi sẽ đến nơi nên đến sớm hơn còn nếu không kẹt xe, tôi sợ hãi sự đông đúc tuy nhiên vẫn yêu cầu đứng giữa đám đông ầm ĩ nhốn nháo sương xe, những vết bụi và giờ đồng hồ chửi.

Vây xung quanh tôi rất nhiều gương mặt bầy ông. Chúng ta chưa khi nào nhàn tản như vậy, nên rất nhiều người rước tôi làm chổ chính giữa điểm nhằm ngắm nghía, vị tôi trẻ đẹp hay do tôi quyến rũ? nhưng hoài công lưu ý đến cho mệt nhọc vì tôi sẽ tìm lại cảm giác bình an bằng một cái khẩu trang rộng thoải mái che đi gương mặt tôi, bít đi cả đa số lọn tóc xoăn lả lơi. Cùng khi ấy, tôi lưu giữ anh da diết...

"Con vẫn thấy gì chưa?".

"Thấy gì hả mẹ?". Tôi mải gọt khoai tây yêu cầu không lưu ý lời mẹ chồng tôi nói, đến khi quay ra thấy mẹ ông chồng tôi ban đầu cau có, hầu như nếp nhăn dúm dó, tụ lại, dồn về phía nhân trung.

"Con thấu hiểu mẹ hy vọng nói gì rồi đấy, chị em cần một đứa cháu". À ra thế. Tôi mỉm cười. "Mẹ chưa hẳn là bạn biết đùa". "Con hiểu". "Các bé không kế hoạch đấy chứ?". "Dạ không". Tôi bước đầu đỏ mặt. Tôi ko quennói sinh sống sượng ngẫu nhiên một sự việc nào.

***

Tôi trở về quê hương mà không ở lại ăn tối cùng bà bầu chồng. Tôi cảm xúc mệt. Ck tôi vừa đi tiếp khách hàng về, anh đón tôi bằng nụ hôn nồng nhiệt. Tôi đáp lại cơ mà không rướn mình. "Em bi thảm phải không?". "Hình như thế".

"Nói anh nghe xem nào". "Chút nữa nhé, hiện giờ em mong đi tắm". Tôi chạy nhanh vào nhà tắm cởi áo và quan sát mình vào gương. Ngực tôi trắng cùng nở nang. Eo tôi dong dỏng thả đến mức không bao giờ tôi hy vọng có bầu. Nhưng cố kỉnh vì cảm giác sung sướng, sao tôi lại cảm thấy sợ hãi như cụ này.

Tôi ngâm mình trong nước trong bồn tắm, mùi sữa anh thiết lập cho tôi ngát hương huê hồng thấm đẫm thân tôi. Tôi nhắm ép mắt vã nước lên người. Tôi ao ước tập trung vào một vấn đề, chính là chuyện sinh nở.

Tôi ghi nhớ đám nữ giới của tôi, hầu hết chúng bao gồm bầu trước thời gian ngày cưới. Hoặc hai, tía tháng sau đã bao gồm tin vui. Tôi vẫn chấp nhận cho đó là chuyện bình thường. Tuy nhiên sao cùng với tôi, tôi lại thấy khôn xiết xa lạ? Tôi bắt buộc cảm ơn mẹ ông xã hay là ân oán trách bà, vẫn đẩy tôi vào những suy nghĩ khốn cùng này? Tôi mịt mùng ko lối thoát. Tôi vùng lên quấn khăn vào tín đồ và bước ra. Anh đã ngóng tôi bên trên giường.


*

"Chúng mình thì thầm nhé". "Anh đồng ý!". Anh luôn luôn nhiệt liệt hưởng ứng những đề xuất của tôi, trước đây và bây giờ cũng vậy. Tuy nhiên xem ra anh thật chủ quan, cứ chú ý phong thái điềm đạm của anh ấy thì biết.Sự khinh suất của anh tạo nên tôi bối rối. Tôi đứng trân trân quan sát anh, ngơ ngác, khiến anh kéo tôi mạnh khỏe vào lòng.

"Thôi như thế nào cô bé, hãy nói mang lại anh nghe em bắt buộc gì". "Một đứa con...". "Sao cơ, một tí nhau à?". Anh khá sững sờ. Tôi gật đầu: "Vâng, bà bầu anh muốn thế".

Anh nằm gối đầu lên đùi tôi. Công ty chúng tôi miên man theo dòng nghĩ suy bất tận. Tay anh áp vào má tôi dịu dàng, hơi nóng tỏa ra khiến cho tôi ngây ngất. "Anh đang nghĩ rằng em không muốn, còn cùng với anh, đó là vấn đề mong mong nhất của anh. Anh mong mỏi chúng mình gồm thật những con, bọn chúng sẽ y như em". "Giống cả anh nữa chứ". "À, tất nhiên, nhưng lại em sẽ uống dung dịch mà, phải không". "Không!". Tôi rộng chồm người. "Em ko hề".

"Anh tất cả nhìn thấy phần đa viên thuốc màu sắc hồng trong chống kéo của em. Tuy thế anh không hỏi. Anh hy vọng xem xinh xắn như một thanh nữ cho đến bao giờ em chán thì thôi. Cùng anh không thích em đau".

Thì ra anh sẽ nhầm lẫn rất nhiều viên dung dịch trị căn bệnh viêm xoang mãn tính của tớ với gần như viên thuốc kiêng thai. E rằng sự tế nhị thái quá của anh ý đã phá vỡ đi không ít quy ước giữa shop chúng tôi là cố gắng hiểu nhau mang lại từng chân tơ kẽ tóc.

Và cầm là, tôi cùng với anh đã bao gồm một đêm hoàn hảo và tuyệt vời nhất bên nhau nữa.

Nhưng thời điểm cuối tháng tôi vẫn bắt buộc đi download băng vệ sinh. Chưa khi nào điều đó so với tôi lại trở bắt buộc tồi tệ thế. Vào thời đặc điểm này mẹ ông xã tôi bắt đầu thúc giục: "Con xem nuốm nào đi chứ. Bà bầu thấy gồm cái nào đó không ổn".

Thà rằng bà nói trực tiếp ra là cô phải đi cơ sở y tế khám xét nắm nào, chứ người bé như cô, nghi hoặc lắm. Nam nhi tôi cao to trẻ trung và tràn trề sức khỏe và rắn rỏi cụ kia. Làm thế nào có thể. Hay các bạn mê mải tìm tiền nên trì hoãn?... Tôi phát âm được một trăm phần trăm ý nghĩ về của bà, đằng sau cái dằn khỏe mạnh ống nghe điện thoại trơ khấc mặt tai tôi trong một đêm mùa đông lạnh lẽo.

Thà rằng bà ta nói, tôi bao gồm vấn đề, có khi tôi lại mừng rộng thế. "Trường phù hợp hiếm muộn vẫn xảy ra thịnh hành ở Việt Nam tương tự như trên nạm giới. Tuy nhiên, chị sẽ đến em một chiếc lịch sệt biệt, điều đó cần sự hợp tác và ký kết của chồng em. Còn nếu như không hiệu quả, em yêu cầu động viên ông xã em đến bệnh dịch viện".

Xem thêm: Top 14 Quán Chân Gà Nướng Ngon Ở Tphcm, Quán Chân Gà Nướng Ở Sài Gòn Ngon Mê Ly

Anh của tôi bắt buộc đến cơ sở y tế ư? Cứ như đùa. Niềm tự hào lớn số 1 của anh, tôi vượt biết, không hẳn là cái bởi phó ts mà là từ bé xíu đến tiếng anh chưa bao giờ phải vào bệnh dịch viện.Khốn khổ dòng thân tôi. Lúc tôi nên gánh thêm cả nỗi lo lắng cho ck mình.

Bữa về tối kéo dài thêm hơn nữa vì tôi cố tình trì hoãn. Tôi quan tiếp giáp anh một cách kín đáo. Tôi nhìn đôi tay của anh, nó khôn xiết rắn chắc. Anh sẽ và phần nhiều hạt cơm cuối cùng.Tôi chú ý bờ vai anh. Bên trên là cổ, cổ của anh gợi cảm hơn bao giờ vì tôi thường hôn lên đó. Bên trên nữa là cằm, là môi, là mắt, là toàn bộ những gì mếm mộ của cuộc sống tôi, là khá thở, là máu thịt, là giờ đồng hồ rung của nhịp đập trái tim tôi, là niềm mừng quýnh say say đắm đuối, là sức sống bền bỉ, là mạch nước ngầm tưới tắm rửa thân xác tôi vào cuồng vọng khát khao.

Nhưng, lẽ nào, chỉ đến cầm thôi. Không gì hơn. Như một hạt mầm tự tôn tràn căng sinh khí nhưng không thể nảy nở phôi thai thành quả đó chín?


*

Ngày hôm nay, tôi đang biết thay nào là việc vò xé.

Tôi quyết định không nói gì hết. Tôi im lặng, lì lợm với thiết yếu tôi, chứ chưa hẳn là với anh. Anh, so với tôi dài lâu là toàn bích. Và gắng là, tôi lục lọi kiếm tìm tờ giấy gồm ghi ngày lịch đặc trưng của bà bác sỹ già với xé vụn nó đi một cách không thương tiếc.

Lịch của cửa hàng chúng tôi là sáng, trưa, chiều, tối, đêm, bất cứ lúc làm sao mà công ty chúng tôi muốn. Giấc mơ về hầu như đứa con trẻ trở đề xuất tan tành mục nát. Tôi ráo hoảnh và bất bắt buộc với chúng. Tôi tiến mang lại gần anh, thì thào: "Hôn em đi". Cùng anh bế tôi lên, chuyển phiên tròn. Tuy vậy tôi lúc ấy vì vượt cuồng nhiệt nên dường như không nhìn thấy đầy đủ giọt nước mắt của anh ý lăn xuống và được anh lau đi khôn xiết vội.

"Em không quan sát thấy yêu cầu không cô bé, dẫu vậy anh đã không kìm chế được. Vì anh thương em, yêu thương em đến mức tôn thờ. Em có thấy anh sẽ hôn em nồng dịu thế làm sao không? Vì khuôn mặt em ngây thơ hiền lành quá, đôi môi em tham lam run rẩy quá. Em chẳng biết gì, em chẳng biết nỗi tủi nhục đang nhăm nhe cắn xé chổ chính giữa hồn anh, người ông chồng tội nghiệp của em.

Anh đang đi vào bệnh viện ngay sau khi phát hiện ra sự nhầm lẫn của mình về đều viên dung dịch của em. Xin lỗi, anh đến cơ sở y tế với tâm nạm của một người lũ ông có trong mình đầy tự tôn với ý thức xác minh mình chứ chưa phải hoang mang, hãi hại khi kiểm tra một vụ việc đang giằng xé, nghi ngờ trong tim. Nhưng, anh sẽ thất bại.

Em yêu, anh bất lực và tuyệt vọng nhường nào, khi yêu cầu nói cùng với em rằng, sẽ rất khó khăn để đưa về cho em một đứa con xinh đẹp với thông minh như em. Hãy sỉ vả với nghiền nát anh đi, nếu điều đó làm cho em thanh thản. Anh đã ra đi một thời gian. Cô bé, em hãy tĩnh tâm, em phải phải suy xét và sau đó, bà bầu anh sẽ vắt anh làm cho em toàn bộ những điều em muốn...".

Tôi nỗ lực chặt đem tay mẹ ck tôi, thắt lòng vị tiếng tru tréo của bà. Tôi hại bà đang đập nguồn vào tường, giống như tôi khi nhận lá thư này trong phòng ngủ trống trơn tru thiếu vắng toàn bộ những bộ áo xống mang mùi các giọt mồ hôi của anh, các chiếc cà vạt, những tranh ảnh anh vẽ, rất nhiều sách, hầu hết vở, phần đông bông cúc white anh cài cho tôi... Đáp lại tôi là gì là gì. Chỉ nên câm lặng. Anh rũ sạch cơ mà đi. Anh phũ phàng bất chấp tôi u mê cùng hoảng loạn.

Khu sân vườn này cỏ đang mọc ngang mắt cá chân, ko anh, nó đã trở buộc phải hoang dại. Tôi thả chân nai lưng trong không gian mát rét và độ ẩm ướt. Đêm nào cũng thế, trước lúc đi ngủ, tôi ngồi ủ rũ trong trơn tối, giữa cây xanh xanh xao. Tôi gặm môi thật chặt cho ứa máu, mang lại lúc nhảy khóc bởi tự làm mình đau, rồi thảng thốt. Do tôi hại mình không kiểm soát nổi, mình đang thét gào, điên dại, vẫn ngu xuẩn làm nhiều điều rộng thế.

Chưa bao giờ, tôi phải đến vậy, gần như viên dung dịch ngủ, dù bọn chúng đã mang lại cho tôi giấc mơ kinh hoàng về phần nhiều đứa trẻ. đều đứa trẻ trằn truồng và tàn ác hò hét nối đuôi nhau kéo anh thoát khỏi vòng tay tôi. Tôi chỉ bao gồm một kiếp người, tôi muốn sống và làm việc cho anh với anh cũng thế, tôi không muốn sống thêm cho ai, bất kỳ ai khác nữa... Đêm loang thêm phần nhiều nỗi buồn.

Ngày như thế nào tôi cũng hotline điện cho anh, cho dù chỉ để nghe câu: "Thuê bao quý khách hàng vừa call hiện không liên lạc được...", đến cả tôi nghiền các giọng nói của người đàn bà xa kỳ lạ ấy, như một hội chứng.


*

Sếp của tôi là một người đàn ông nước hàn nhạy cảm. Anh ta đã nhận ra điều gì đấy bất ổn từ phía tôi, một nhân viên cấp dưới vốn mẫn cán và linh hoạt. "Chiều nay hết giờ làm, em ở lại nhé. Tôi muốn gặp mặt em một chút".

Tôi nệm mặt, cúi đầu. Tôi đang rảnh, khôn cùng rảnh, tôi sẵn sàng đón ngóng những ân oán trách và phỉ nhổ của ai đó để khỏa đậy đi hầu như ưu tư ông chồng chất về anh, về sự việc thiếu vắng. Cơ mà cuối cùng, sếp sẽ không làm gì tôi cả. Sếp hỏi tôi: "Em tất cả rảnh không? Tôi đề nghị sự trợ giúp của em". "Về điều gì? Thưa sếp?". "Tôi biết, em là người đàn bà tâm lý, em hãy đến yên ủi vợ tôi giúp tôi...". "Nhưng điều gì đã xẩy ra với cô ấy?". "Cô ấy mắc dịch ung thư, tôi muốn cô ấy niềm hạnh phúc đến chừng nào gồm thể".

"Anh yêu, em đã nhận được lời cho nhà sếp. Em đã gặp mặt vợ của anh ấy ta, chính là một cô nàng Việt nam giới xinh đẹp, cô ấy hèn em cha tuổi, dẫu vậy cô ấy chuẩn bị chết. Em đã rứa tay cô ấy, và chỉ còn biết khóc.

Em khóc không chỉ vì mến xót mang lại một cuộc đời bất hạnh, mà em khóc khi chú ý lên khuôn mặt đẫm lệ của sếp, anh ta đứng bên cửa sổ, tín đồ run lên từng chặp.

Em sững sờ trước hình hình ảnh ấy. Em nhớ về rất nhiều giọt nước mắt của anh. Khi đông đảo người đàn ông khóc, là khi sức chịu đựng đựng của mình đã vượt quá ngưỡng, gồm phải nỗ lực không anh?

Lúc ra về, em quay đầu lại vẫn thấy chúng ta ôm nhau. Vì gồm thể, ko lâu nữa, 1 trong hai bạn sẽ ra đi vĩnh viễn. Đấy là sự việc mất. Mất. Một khái niệm quyết liệt nhất. Vì nó chính là tan biến, là lâu dài thoát, là cào cấu cắn xé cả trái đất mênh mông bát ngát này cũng cấp thiết nhìn thấy, cố nắm và chạm chạm loại ta cần.

Anh gồm dám khẳng định cùng em rằng anh đang niềm hạnh phúc và vẫn rất có thể sống được khi rời xa em nhưng đi? nếu không, lý do anh không quay trở lại. Khi bọn họ còn tất cả nhau nhiều lắm, nhiều hơn thế nữa bao fan khác...?".

Một showroom email sót lại của anh đã hỗ trợ tôi, như 1 sự cứu vớt rỗi cuối cùng. Tôi vẫn tin cẩn và mong muốn nhường nào, tại một phương trời nào đó, anh đã nhận được.

Mùa đông vẫn đến, xám phun và sầm uất bởi đông đảo bọng mây căng mọng trên trời chỉ chực nứt toác thành phần lớn cơn giông tố. Chiều đổ sập xuống khiến cho mọi tín đồ vội vã ra về. Còn tôi rốn mãi nơi hiên chạy dọc trống trải, dưới mái hiên gray clolor xám, co ro, nghe giờ đồng hồ chim sẻ ríu rít sau vòm cây cối ngắt.

Và thật bất ngờ, tôi thấy sếp đứng lân cận tôi tự thời điểm nào, nhưng công ty chúng tôi không biết nói gì hơn. Vị nỗi đau, thỉnh thoảng chỉ để nhưng lắng đọng.

***

Ngày trôi đi, lặng lẽ theo những bước chân người.

Tôi luồn cửa ngõ sau nhằm vào nhà, nơi vườn đã lâu thiếu vắng bàn chân anh. Sau lưng tôi lan ra một làn khói nhẹ màu lam nhạt vấn vít từ phía mặt hàng rào giăng đầy dây thép gai cùng hoa hồng tè muội. Trời se lạnh, tôi chợt nhận thấy mình đã để quên áo khoác ở công ty.

Tôi thèm một ly sữa nóng. Tuy vậy tôi chẳng thể làm được gì hơn, vì sự run rẩy đã thấm dần, thầm dần dần thân tôi, phán đoán tôi, vai trung phong hồn tôi. Nó kinh đảm tới cả tôi phải dựa sống lưng vào tường, chùi khăn quàng cổ lên miệng để tránh cơn ho sẽ giằng xé khu vực cổ họng. Nỗi cô đơn, đối với tôi dịp này, chưa bao giờ lại xứng đáng sợ hơn hết cái chết.


*

Nhưng kìa, vào bóng buổi tối của căn phòng, ai kia đang hotline tên tôi. Cùng không kìm chế nổi, tôi xoay đầu lại, tôi nhìn thấy bóng dáng anh in thành một khối black sẫm trên tường.

Tôi còn chưa kịp ngồi sụp xuống thì anh đang chạy đến, ghì xiết rước tôi trong tầm tay anh, áp tay tôi lên má anh, dù hầu như ngón tay tôi bây giờ lạnh ngắt và khô khan, như mùa đông, như đường gân của lá, như 1 sự tốt vọng...

"Anh đang về đây...". Tôi nhìn những giọt nước mắt của bản thân mình rơi xuống vai anh. Tôi thiếu tín nhiệm nổi, đến tận khoảnh khắc cuối cùng này tôi đang tìm lại được anh, người đàn ông của cuộc đời tôi. Qua ô cửa sổ loang ánh trăng non, đầy đủ cơn gió lùa qua chấn song làm cho âm tận hưởng như mưa, u uẩn và thao thiết.