Mưa không tính hiên! Mưa vơi nhàng.

Bạn đang xem: Cảm nhận mắt biếc nguyễn nhật ánh

Mưa bi thiết vì thương nhớ ai buộc phải mưa rả rích ko nguôi. “Mưa” trong tôi, là giấc mơ tuổi nhỏ…mãi mãi không thành. Tôi lật lại ký ức, lắng bản thân trong giai điệu du dương cùng với lời ca domain authority diết đôi mắt biếc năm xưa ni đâu? Hẳn khi nhạc sĩ Ngô Thụy Miên viết nên khúc hát này, chính là từ nỗi niềm của riêng rẽ ông. Cùng niềm riêng biệt ấy đã chạm chán phải biết bao con tim đồng cảm, thổn thức cùng ông, thuộc cậu nhỏ bé Ngạn năm như thế nào (hay chăng cũng chính là nhà văn Nguyễn Nhật Ánh vào vai vào?)


*

Tôi đến với "Mắt biếc" từ một người bạn, tình cờ, không lựa chọn lựa, và làtruyện dài thứ nhất của Nguyễn Nhật Ánh tôi đọc để rồi tiếp đến say mê tra cứu đọctất cả thành phầm của ông. Ông ko viết mang đến tôi, tất nhiên vì ông không biếttôi; cũng rất có thể ông không viết cho riêng ai, ông viết như trường đoản cú sự cùng với độc giảhay chỉ đơn giản dễ dàng là viết thôi, nhưng mà sao tôi thấy những tâm tư nguyện vọng đó thân cận quá,thiết tha mang lại nao lòng; cũng chính là lòng tôi đấy, chỉ nên tôi không biết làm thế nào cho cảmxúc thành lời cụ thể được như ông..."Nỗi ảm đạm của tôi cũng sẽ được ngân lên, đãđược sẻ chia...Tôi yêu thương em. Tôi yêu thương em vô vàn. Yêu cùng chẳng được yêu, đau hoàihoài một nỗi nhức thầm lặng"...

<…>

đầy đủ kỷ niệm thuở ấu thơ ở bên cạnh Hà Lantrong Ngạn thật dễ dàng thương, nghịch ngợm, và ngọt ngào biết mấy. Cậu tinh ma Ngạn vớitình cảm đầu đời ngây ngô; hồn nhiên điện thoại tư vấn "mày, tao" với cô bạn bé dại màcậu thì thầm thích; chút tình nhỏ tuổi đến đáng yêu và dễ thương vô thuộc khi luôn muốn làm Hà Lanvui vẻ cả ngày dù các lần vào sinh ra tử: mặc cho vườn bên ông Cửu Hoành cónuôi chó dữ vẫn lén vào nhặt thị đến Hà Lan; chiến đấu kịch liệt chỉ nhằm giànhcho được dòng dùi trống cùng cứ bi thương tiu nghỉu khi có lúc không đem đến đượcniềm vui tấn công trống mang đến Hà Lan; giỏi xin cô Thung mang đến Hà Lan đi cùng để phấnkhởi nỗ lực phiên nhau bưng nước… Ừ thì lúc yêu là cụ đó, lúc nào thì cũng chỉ muốnnhìn thấy tín đồ ấy cười, tín đồ ấy vui bởi vì chẳng cần có fan nhạc sĩ sẽ sángtác em đẹp nhất khi em mỉm cười đó sao!

Hồi học tập lớp tám, cũng tương tự Ngạn vậy, một hômbắt gặp ánh nhìn người ấy, lần đầu tiên tôi cảm giác lòng mình dậysóng. Ánh quan sát như đã đụng đến vai trung phong hồn khiến cho tôi bâng khuâng thừa thể.

Xem thêm: Có Thể Dùng Kem Chống Nắng Thay Kem Lót Không? Dùng Kem Chống Nắng Thay Kem Lót Được Không

Màchẳng hiểu vì sao. Từ khoảng thời gian ngắn đó tôi như fan say, tôi khát khao,tôi mơ tới các giấc mơ nữ tính của tình yêu và chưa bao giờ tôi đủ gan dạ để chú ý lâu vào hai con mắt đẹp ai oán xaxăm ấy, tôi ngại ngùng hai con mắt sẽ quan sát thấu mọi ngõ hẻm nơi trái tim tôi khờkhạo… Tôi cũng đều có cuốn sổ tay chép toàn thơ tình, cũng hát vu vơ 1 mình nhữnglời ước muốn tình yêu cơ mà không lãng mạn có tác dụng thơ, viết nhạc được nhưNgạn. Tôi cũng gom đủ hai điều đáng ngán nhất trong tình yêu làkhi bản thân yêu ai, mình đắn đo họ cóbiết điều đó hay không với khi mình biết điều này rồi thì bản thân lại lừng chừng họcó yêu lại mình xuất xắc không… Tôi cũng hay sút xe mang đến trường che ló đợi,rồi lẽo đẽo theo sau bé dại với thú vui bé nhỏ tuổi riêng tôi, cùng với nỗixôn xao của tình cảm thời bắt đầu lớn. Các lần đạp tuy nhiên đôi bên cạnhnhau, dù là hiếm hoi, mặc dù rằng đoạn đường tất cả ngắn, mặc dù cho nhỏ tuổi chẳng chịu đựng nói gì,chỉ lúc tôi hỏi thì bé dại trả lời cố kỉnh thôi; tôi bi thảm lắm chứ… “Hạnh phúc lớn nhất là có niềm tin rằng mình được yêu”(VICTOR HUGO), với tôi biết hạnh phúc thỉnh thoảng chỉ là số đông điều giản 1-1 như thếtrong tình tôi đối kháng phương… Và khi nào cũng vậy, tôi dễ ợt nhận ra nhỏ tuổi trướcnhờ vào chiếc áo khóa ngoài rất riêng color hồng cánh sen ngoài bộ đồng phục BTX –chúng tôi đã hết học phổ biến dưới một mái ngôi trường đầy ắp lưu niệm năm nào… Tôikhác. Không có bất kì ai bắt tôi nên hoài vọng kỷ niệm. Tôi vẫn thường một mìnhvề thăm trường trong cả 3 năm qua, thăm thầy cô - người gặp mặt người không… kỷniệm níu chân tôi, tôi mơ màng đắm vào hồi ức về tình ái ban sơ,tinh khôi, thầm yên ổn như chưa hề vẩn đục giữa khoảng sântrường vắng lá rơi đầy, với gốc cây già đó, cùng với thư viện bé xíu xíu nơi nhỏ hayngồi cùng bè bạn… Tôi còn phía trên trong form trời hoa mộng này mà người đâu mất rồicho tôi mãi kiếm tìm? dù rằng trái tim nhỏ thuộc về ai, đốm lửa hy vọng trong tôi chưatắt hẳn. Bọn chúng cháy lập lòe, kiên định và bi tráng bã, và hóng mong. Vị rằng bảnchất của tình thương là hy vọng… mặc dù rằng tôi sẽ không còn như thời gian trước,ngày ngày có một niềm vui là chờ đợi được chú ý thấy nhỏ trước cổng trường, vàdù biết tình ái mãi chỉ với hoài vọng, tôi chưa thể từ giã một lần để mãi mãi phân chia tay, tôi không thể chắc chắn tôi có tác dụng đượcđiều đó hay là không !

đa số vần thơ của chú Nguyễn Nhật Ánh khiếntôi cảm thấy như đang thuộc hòa phổ biến một nhịp cảm giác với Chú, tôi rất có thể hiểuđược cảm xúc đó cụ nào và thật vui khi chú Ánh cũng gọi tôi. Tôi đã khônggiấu lấy được lòng mình, tôi gửi đến nhỏ:

Lặng lẽ chiều nay

lặng lẽ mùahè

Sân trường vắng

Và lòng tôi cũng vắng

...

Ai về qua chỗ tín đồ thương

Đứng giùm tôi

Trước cổng trường ngày xưa

Ướt giùm tôi

Chút trời mưa

Để nghe bên trên tóc

hương thơm vừa bay đi

Chút tình tôi đong đầy… nhỏ có phát âm chăng?

Trongcuộc đời bé nhỏ này, ai mà lại chẳng mang trong tâm địa mình một trơn hình, một “mắt biếc” đầy hoài niệm. Cùng với tôi, đôi mắt biếc là như thế…