Trên đời này làm gì có ai ái mộ sự cô đơn, chẳng qua là chúng ta không muốn bế tắc nên mới lựa chọn đơn độc mà thôi. Nhưng lại phải làm sao đây, khi bọn họ lỡ va đề xuất “tuổi trưởng thành” rồi. Ngày trước cứ suy nghĩ rằng lớn lên sẽ thích lắm, muốn làm những gì cũng được, không người nào quản, đúng là như vậy mà lại đó là chiếc giá yêu cầu trả cho sự cô đơn.

Bạn đang xem: Tâm sự của người cô đơn

*

Trưởng thành rồi mỗi người đều sở hữu những mối bận tâm riêng, bao gồm đam mê riêng rẽ của phiên bản thân, không một ai rất có thể theo sát mặt chân cậu mãi được. Thời hạn quả thật hết sức tàn nhẫn, nó đem các mối quan hệ nam nữ của họ đi xa, nhằm rồi xung quanh chỉ từ được vài ba người. Tuy nhiên đừng vội bi thương cậu nhé, đồng đội không buộc phải nhiều chỉ cần chất lượng, họ có quá nhiều thứ nên bận tâm. Chính vì như thế đừng mãi nhìn vào sự đơn độc mà “héo mòn” từng ngày một cậu nhé.

*Càng cứng cáp càng cô đơn

Đứng giữa đám đông bất lực quan sát dòng người qua lại bắt đầu cảm nhận được nhiều xúc cảm giữa thành phố chật chội đông tín đồ này. Trái đất dù mập đến thế nào thì cũng không thoát khỏi sự bủa vây của cô đơn, là cảm giác mệt mỏi cũng có thể có mà không dễ chịu cũng có. Nhiều hôm bị “cô đơn” lấp đầy hết cả nụ cười của một ngày với một cái đầu trống rỗng.

Khi khung trời khoác lên màu áo đen của màn đêm thì cũng thời điểm cái cảm hứng cô đơn lộ diện trong chúng ta ngày càng mạnh mẽ hơn. Một ngày cậu vớ bật làm việc từ sáng sủa đến về tối muộn một mình. Từng nào đau thương, âu sầu cũng là 1 trong những mình gánh chịu. đơn độc lắm tuy thế vì không muốn gieo rắc cảm hứng tiêu cực đến mọi tín đồ nên cậu lại lưu lại nó trong lòng. Còn điều gì khác đau lòng hơn không nhỉ?

*

Thế giới của người trưởng thành đâu chỉ bao gồm tồn tại nụ cười mà sâu thẩm trong lòng mọi người đều lâu dài một góc giành riêng cho bóng tối, chẳng qua là nỗi đau ấy không đủ bự để bộc phát ra bên ngoài. Làm người trưởng thành và cứng cáp nghe sao vất vả quá, cứng cáp đã ít nhiều lần vì đơn độc mà cậu mong mỏi từ vứt rồi đúng không. Tuy vậy lại thừa nhận ra đâu phải nói quăng quật là hoàn toàn có thể bỏ được ngay, bởi “cô đơn” không tự nhiên và thoải mái lại xuất hiện thêm ở trong năm tháng của tuổi cứng cáp đúng không? đơn độc đến để giúp đỡ cậu tự do và trẻ khỏe hơn đấy!

Ở tuổi cứng cáp khi đối lập với cô đơn, một vài người chọn lựa sống cùng với nó, số sót lại thì chỉ quan tâm đến rằng đề nghị trốn nó thật kĩ. Nhưng mà trốn được một ngày chứ làm thế nào trốn được cả đời? chi bằng bây giờ lấy hết dũng khí đối mặt với nó không phải giỏi hơn sao? Cậu chớ nghĩ rằng chỉ có một mình cậu nhức khổ, hãy nhìn xung quanh có khá nhiều người đang dần học cách làm bạn trưởng thành. Họ đều như là nhau cả thôi, vì thế đừng buồn nhé. Vậy lên!

*Cô solo là một phần của trưởng thành

Mãi cho tới sau này tôi new hiểu được giá trị của cô ý đơn, thiệt ra cô đơn không hề đáng sợ, nó dạy chúng ta cách trưởng thành. Trải qua muôn vạn cảm nghĩ mà đến ngôn ngữ cũng bất lực thì mặc dù sao cô đơn cũng vẫn ổn. Đôi khi cô đơn không phải là sự lựa chọn càng không phải là xúc cảm ổn định. Có lúc đứng giữa hàng vạn con fan nhưng đơn độc vẫn đeo bám chúng ta.

Tại sao vậy? đơn giản và dễ dàng vì không hẳn là đứng giữa chốn đông người sẽ có niềm vui. Cảm xúc lạc lõng thường làm cho con người ta cảm thấy tức giận , khó tính đến mức chần chừ nên định nghĩa ra làm sao về "lạc lõng". Ai rồi cũng yêu cầu thích ứng với những biến hóa trong các giai đoạn tình cảm khác nhau vì ko ai rất có thể mãi mãi theo họ đến hết cuộc đời. Có những người dân chỉ mở ra giữa đoạn tx thanh xuân ngắn ngủi dẫu vậy lại có tác dụng ta day xong xuôi mãi. Thì ra mẫu con người ta tiếc không hẳn là ai này mà chỉ là phát hiện khoảnh khắc cồn lòng tín đồ đó họ lại rơi vào trúng tình trạng mong mỏi níu giữ thanh xuân, ao ước giữ bạn đó bên mình.

Xem thêm: Iphone Chưa Active Trôi Bảo Hành Là Gì, Có Nên Mua Hay Không

Nhưng phải làm thế nào đây? Khi cuộc sống thường ngày đã được định sẵn với phần lớn mâu thuẫn nối tiếp mâu thuẫn giữa cảm hứng và lý trí, cùng là một trong những chuyện kia nhưng mỗi cá nhân lại lưu ý đến không như là nhau. Cảm hứng không thể pha trộn và bọn họ không thể níu giữ bất kể ai ví như họ đã rời đi. Chỉ cần phân biệt giữa có thể chuyển đổi và phải gật đầu đồng ý thì bạn sẽ hiểu được ý nghĩa sâu sắc phía sau hầu hết câu chuyện, những con người. Cô đơn đi hết quãng con đường dài nó không thể đáng yêu thương đâu chỉ cần ổn thì 1 mình vẫn ko sao. Phần lớn thứ xung quanh tầm với đề nghị buông quăng quật vẫn hơn. Phải bền chí cho dù cuộc sống có đối xử vô ơn như cầm nào với bọn chúng ta. Cố lên nhé!

*

*Một bản thân có đơn độc không?

“Chắc chắn là gồm rồi, sao lại không?...

Nhưng trong khi tôi đã quen với nó rồi”

Trước cơ khi cảm giác cô đơn không có ai bên cạnh, tôi lại tra cứu kiếm đến các người bạn của mình. Nhưng từ từ câu chuyện đau đớn của tôi trở đề nghị nhạt nhẽo, ai cũng có các bước riêng của mình họ không muốn nghe tôi trọng điểm sự nữa. Tiếp nối tôi chọn cách im lặng, tự bao phủ lấy sự cô đơn. Vậy đấy, nghe bi đát không? bi thảm nhỉ, nhưng này đã là quy lý lẽ rồi. Lúc cậu bước chân vào trái đất của người trưởng thành thì cậu không tồn tại tư bí quyết đòi hỏi cuộc sống phải “dễ dàng” cùng với cậu nữa.

Trên đời này làm cái gi có ai hâm mộ sự cô đơn, chẳng qua là chúng ta không muốn thuyệt vọng nên new lựa chọn cô đơn mà thôi. Cơ mà phải làm thế nào đây, khi chúng ta lỡ va phải “tuổi trưởng thành”rồi. Cách đây không lâu cứ suy nghĩ rằng béo lên sẽ thích lắm, muốn làm những gì cũng được, không người nào quản, đúng là như vậy tuy nhiên đó là chiếc giá bắt buộc trả cho sự cô đơn. Trưởng thành rồi từng người đều có những mối nhọc lòng riêng, gồm đam mê riêng rẽ của bạn dạng thân, không một ai có thể theo sát mặt chân cậu mãi được. Thời hạn quả thật rất tàn nhẫn, nó đem các mối dục tình của chúng ta đi xa, để rồi xung quanh chỉ còn được vài ba người. Dẫu vậy đừng vội bi ai cậu nhé, bằng hữu không nên nhiều chỉ việc chất lượng, chúng ta có quá nhiều thứ yêu cầu bận tâm. Chính vì như thế đừng mãi nhìn vào sự đơn độc mà “héo mòn” từng giờ cậu nhé.

Trưởng thành như một tranh ảnh có làm từ chất liệu là color của “cô đơn”. Khóc một mình, bi tráng một mình, cực khổ một mình,… tất cả cậu gần như làm một mình. Kể cả khi ý thức như ý muốn sụp đổ thì cũng không người nào giúp cậu, chỉ có bản thân cậu tự tìm kiếm cho chính mình niềm vui, tự tìm đụng lực để bản thân cách tiếp về phía trước.

Vì sao càng trưởng thành và cứng cáp lại càng cô đơn? bởi vì cuộc sống ngày một khắc nghiệt hơn. Ví như cứ mang trong mình tâm lý sợ hãi, không đủ can đảm ngẩng cao đầu đối diện với đơn độc thì bạn sẽ nhận lại một cuộc sống thường ngày chỉ toàn là nỗi ảm đạm mà thôi. Cho nên vì thế cậu hãy vui lên nào, đơn độc không đáng sợ nhưng điều kinh hãi là các bạn không thể quá qua được nó.