*

Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn được nhìn nhận như công ty phù thủy của ngôn từ. Và, chỉ có ông là fan duy nhất chú ý ra nắng và nóng thủy tinh. Đó cũng là tên một ca khúc thật lạ của Trịnh Công Sơn.

Bạn đang xem: Màu nắng hay là màu mắt em


màu nắng hay là màu đôi mắt em mùa thu mưa cất cánh cho tay mềm Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm Rồi có hôm như thế nào mây cất cánh lên

Em đi vào chiều lộng gió, mắt xanh ngắt khoác hồn nhiên vào đời. Đôi mắt không vương bụi bắt buộc nhìn cuộc đời thật đẹp, thiệt êm. Nắng nóng khẽ khàng xô nghiêng gió sang trọng ngang. Màu nắng làm cho ai ngà ngà mê say? Mưa thu cũng nhè vơi khúc hát lãng đãng đưa mùa quý phái thu.

Chút se lạnh có tác dụng những tuyến đường hun hút trong mắt em sâu. Tay em thướt tha hái phần lớn làn mưa dịu ngọt vào lòng với khẽ hát bâng khuâng. Mưa tan, nắng gọi em về thừa nhận mặt. Dưới các tán lá cây nghiêng chao, bóng nắng nhạt nhòa thời điểm ẩn cơ hội hiện như hoa lá nắng lung linh. Một hôm như thế nào đó, nắng theo gió bay về vòm trời phiêu lãng đoàn viên cùng đám mây mùa hạ lơ lửng. Bầu trời thu vời vợi trong mắt em xanh.

*
‘ nhưng rồi một ngày hồn nhiên phai đi lúc em ra ngổn ngang ngược xuôi cùng "đời cơm áo":

Lùa nắng nóng cho bi thương vào tóc em Bàn tay xanh biếc đón ưu phiền rất lâu rồi sao lá thu ko vàng và nắng không vào trong mắt em

Những giọt bi tráng tênh dần dần đi vào lòng đìu hiu. Đôi mắt sẽ biết ướt lúc mưa còn nô nghịch tí bóc trên phần đông tháng ngày gió hát. Đôi mắt vẫn biết gặp ác mộng khi nắng và nóng thổi bung tóc mượt trong gió. Mắt em mọng nước làm ướt cả mùa thu mênh mang. Bàn tay em năm ngón xanh xao, hao ốm dang ra đón ưu phiền. Vô tư, hồn nhiên đi đâu miết? Sao chỉ từ em đứng im tần ngần lãng đãng vào thu? Lá thu lúc nào cũng đổ màu quà khắp hồ hết nẻo mặt đường xênh xang.

Nhưng ngày xưa, mắt còn vào veo, môi còn nồng nàn, hồn em còn phơi cút ôm đất trời cùng hát khúc ca vang buộc phải nhìn phần đông thứ trải nhiều năm một blue color bao la. Ngay cả chiếc lá thu vàng vọt sắp tới lìa cành, em cũng chú ý ra một thiếu nhi bình minh. Còn bây giờ, nắng đưa bi thương đong u sầu đầy lên. Mùa thu xưa lá không tiến thưởng tàn tạ nhưng mùa thu này lá bé yếu, lỗi hao.

Em qua công viên bước chân lặng lẽ Ngoài kia phong vân về ngàn Cỏ cây tự dưng lên color nắng
Bạc lòng em đi, rầu rĩ em bước, em nghiêng mùa hotline sầu vào tim. Bước đi em âm thầm, cô lẻ giữa tuyến phố ngập tràn xác lá. Khu dã ngoại công viên có gió, bao gồm mây, có cỏ cây, tất cả cả màu nắng cơ mà sao hiu hắt, lặng lẽ âm thầm đến chết giấc ngàn? ko kể kia, gió cùng với mây nắm tay nhau trở về đại nghìn xanh thẳm quăng quật lại khung trời một sắc đẹp hư không. Cỏ cây ko ướt mượt sương tối nữa cơ mà đã mặc màu nắng và nóng chạy nhiều năm những bước thong dong. Để rồi một ngày:
Em qua công viên mắt ngây tròn

xinh sắn nắng thủy tinh trong vàng

Chợt hồn ai oán dâng mênh mang

Mắt em ngây tròn, thảng thốt vì mùa trải qua nhanh quá. Em còn chưa kịp đặt môi hôn lên hồng trần. Em còn chưa kịp sống đông đảo tháng ngày đẹp nhất của cuộc đời. Tuổi đi miết, em chưa kịp viết mang đến mình đều nốt son tươi vui cho khung nhạc dang dở.Tuổi đứt gánh thân chừng buộc phải giấc mơ không xanh vẫn vội ủ màu đá quý phai. Tuổi hồng đã nhạt mất rồi. Còn tuổi nào cho em, cho ta nữa đâu. Đời trôi cấp tốc quá… Ôi! Buồn, vui chưa kịp cũ lòng nhau.

Xem thêm: Cuộc Thi "Tự Hào Việt Nam"

Nắng xoàn vỡ chảy thành từng mảnh trong suốt như thủy tinh. Màu sắc nắng xuất xắc tuổi em đang vỡ trước loại chảy vô thủy vô chung của thời gian? Em qua công viên, phát hiện màu nắng đê mê để rồi vùi mình trong một hanh khô hao. Bi lụy dâng lên mông mênh nơi mi mắt. Cong veo mất rồi đông đảo tháng ngọt như kẹo.

Chiều đang đi vào vườn đôi mắt em mùa thu qua tay vẫn bao lần ngàn cây thắp nến lên nhì hàng Để nắng đi vào trong đôi mắt em màu sắc nắng hiện thời trong mắt em

Bài hát ngừng bằng một hình hình ảnh đẹp dẫu vậy đầy ám ảnh: vườn mắt em."Vườn đôi mắt em" diễm lệ, sang chảnh và kiêu sa mời call nhưng cũng đầy giá lùng, xa bí quyết vì "chiều đang đi vào vườn mắt em" mất rồi. Chiều sương giăng ủ bóng nắng và nóng u buồn. Hoàng hôn khuất bao phủ trong mắt buộc phải màu nắng đau buồn với hồ hết sắc màu cô liêu nhạt nhoà.

mùa thu đến rồi đi "qua tay sẽ bao lần" sở hữu tuổi đời bát ngát đi về phía ngày nắng nóng tắt. Hồn nhiên khờ khạo giờ chỉ với là vết môi trầm cho hồ hết tháng năm làm sao bình yên. Em không giống xưa và năm mon cũng không giống xưa. Kí ức tan vỡ vụn dưới thời gian rơi nghiêng.

Màu nắng chuyển mắt em thanh lịch nồng rồi mờ đi trước bao nhiêu điều mang lại rồi đi. âm thầm lặng lẽ trong từng tương đối thở, tất cả điều gì gợn lên sâu và dài lắm. Năm tháng đắng cay hơn tuy thế năm tháng vẫn không ngọt ngào hơn trong đôi mắt em. Sản phẩm cây trực tiếp tắp phía hai bên đường giống như những ngọn nến dẫn "nắng bước vào trong đôi mắt em".

Từ lúc nào, hai con mắt ngây tròn biếc xanh gắng sắc, em cũng đắn đo nữa. Vu vơ quá yêu cầu trở thành khờ khạo, em chẳng duy trì nổi mang lại mình một chút tinh khôi. Năm tháng vẫn trôi, năm tháng đang tạ thế dạng, em bồn chồn trước tiếng âm thầm của trăm năm - "Màu nắng hiện nay trong mắt em".

Nắng thủy tinh trong Trịnh Công Sơn color nắng tuyệt là màu mắt em mùa thu mưa cất cánh cho tay mềm Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng nóng qua thềm Rồi bao gồm hôm làm sao mây cất cánh lên Lùa nắng cho bi thương vào tóc em Bàn tay tươi tốt đón ưu phiền rất lâu rồi sao lá thu không vàng và nắng chưa vào trong đôi mắt em Em qua công viên bước chân lặng lẽ Ngoài kia gió mây về nghìn Cỏ cây bỗng dưng lên color nắng Em qua công viên mắt em ngây tròn đẹp đẹp nắng chất liệu thủy tinh vàng bỗng hồn bi hùng dâng mênh mang Chiều đã đi đến vườn mắt em ngày thu qua tay đang bao lần nghìn cây thắp nến lên nhì hàng Để nắng bước vào trong đôi mắt em (Màu nắng hiện nay trong mắt em)