(5)Anh cầm lấy khẽ cười, đây chẳng phải số tiền rất lớn sao.  Nhận nó thì anh có thể thực hiện ước mơ xây cô nhi viện giúp trẻ em ở đây được đến trường rồi...

Bạn đang xem: Lại gần rồi yêu em truyện full

- " Sao, nhận rồi chứ gì, vậy cậu phải tránh xa bé tôi ra..." Thấy anh cầm thẻ mà không nói mẹ cậu tiếp lời.

- " Thưa bác... Số tiền này cháu không dám nhận,  cháu sẽ không xuất hiện trước mặt Châu Anh nữa... Nhưng cháu không thể đi khỏi thành phố này, ý muốn bác thông cảm..."


Anh vừa nói vừa đẩy thẻ về phía bà, anh không thể nhận số tiền đó, đây là một số tiền rất lớn anh không hiểu sao mẹ cậu lại làm vậy với mình... Anh cũng rất hiểu nỗi lòng của người làm thân phụ mẹ nên cũng muốn cậu tốt hơn để tía mẹ cậu không phải lo lắng nữa.

- " Không được, tôi sẽ cho cậu đến một bệnh viện khác làm việc, cậu phải đi khỏi thành phố này..."

Mẹ cậu lớn giọng, bà luôn tưởng anh mê man tiền nên mới bám theo cậu, anh không muốn nhận số tiền này là vì muốn chiếm tài sản gia đình bà.  Bà tưởng bé mình tự tử là vì anh. 

- " Cháu xin lỗi, cháu không thể đi, bác không có quyền ép cháu... Nếu không có gì nữa thì cháu xin phép..." Anh nói rồi đứng dậy bỏ đi, anh không thể bỏ công việc của mình vì vài chuyện tình cảm...

- " Mày... được rồi, cứ đợi đấy..."

Bà nói theo bóng anh, vào đầu bà ẩn lên một âm mưu nào đó. Bà không thể để con mình yêu anh, cũng không thể để anh cướp tài sản của gia đình mình được.

----------------Cậu ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, mấy vết cứa trên người đã lành nhưng vết sẹo trong tâm địa thì còn mãi. Mai cậu xuất viện được về nhà nhưng ngày tê là phải xa anh sang nước ngoài, đi rồi sẽ không được gặp anh nữa. Đi rồi, cậu sẽ nhớ anh lắm, nhưng không đi thì cha mẹ cậu nhất định cũng không tha mang đến anh.

Xem thêm: Xem Phim Nổi Loạn Thời Tiền Sử Vietsub + Thuyết Minh, Nổi Loạn Thời Tiền Sử

Anh còn tương lai phía trước cậu không muốn vì anh mà đánh mất tương lai.

Ngày cuối ở bệnh viện cậu đã cố gắng đi dạo lại gần khoa của anh muốn muốn có thể nói với anh một câu tạm biệt nhưng cuối cùng cũng không gặp được anh.  Đêm cuối ở đây cậu cũng không ngủ được, lòng cậu lúc nào cũng nhớ đến anh... Cậu đã ước mình ra đời vào một gia đình bình thường khác, hoặc là không phải " cháu đích tôn" hay hiện ra làm " bé gái" thì có lẽ cậu đã có thể ở bên anh rồi. Nhưng ai có quyền chọn hoàn cảnh, chọn giới thích đến bản thân đâu chứ.

Sáng hôm ấy cậu làm thủ tục xuất viện, ánh mắt cậu trở nên xa xăm như muốn tìm kiếm một ai đó. Cậu ước mơ trong giây phút đó có thể gặp anh một lần, chỉ một lần cuối thôi là đủ rồi. Nhưng mọi hi vọng cũng tung biến... Làm ngừng thủ tục cậu được quản gia đưa lên xe cộ trở về nhà và cũng không thấy được bóng anh...

Nhưng cậu đâu có biết...

Ở một góc nào đó của bệnh viện...

Vẫn có một người luôn dõi theo cậu vào âm thầm lặng lẽ, người ấy không nói ra, cũng không thể để cậu biết...

Cậu trở về nhà thị bị nhốt trong phòng, cửa ngoài đã khóa và bố mẹ cậu cũng dặn quản gia trông chừng cậu cẩn thận, không để cậu bỏ trốn hay đi gặp anh....