Đóng vai Giôn-xi nhắc lại loại lá cuối cùng mang tới 7 mẫu, cố nhiên 4 dàn ý bỏ ra tiết. Qua đó, giúp các em học viên lớp 8 hiểu rõ sâu xa hơn trung tâm trạng của Giôn-xi để kể lại câu chuyện thật cô đọng, súc tích.

Bạn đang xem: Kể lại chuyện chiếc lá cuối cùng

Vào vai Giôn-xi nói lại dòng lá cuối cùng, còn hỗ trợ các em biết phương pháp kể chuyện theo ngôi lắp thêm nhất, tập luyện trí tưởng tượng thêm nhiều chủng loại để kể thật sinh động sự biến hóa tâm trạng của mình trước và sau khoản thời gian nhìn thấy chiếc lá cuối cùng. Mời các em cùng tham khảo bài viết:


Đóng vai Giôn-xi nói lại truyện mẫu lá sau cùng hay nhất

Dàn ý nhập vai Giôn-xi kể lại truyện mẫu lá cuối cùng

Dàn ý đóng vai Giôn-xi nhắc lại truyện mẫu lá cuối cùng

Dàn ý chi tiết số 1

1. Mở bài

Giới thiệu mẩu chuyện Chiếc lá sau cuối bằng lời của Giôn-xi.

2. Thân bài

a. Yếu tố hoàn cảnh sống

Tôi sinh sống trong một căn hộ thuê với một người chúng ta hơn tuổi, cũng là 1 họa sĩ trẻ, chính là Xiu.Ở tầng dưới là chống của nuốm Bơ-men, một họa sĩ nghèo và cả đời cụ mong ước sẽ vẽ được một kiệt tác nhưng chưa triển khai được.

b. Căn bệnh tình của Giôn-xi

Mùa đông năm ấy, tôi mắc bệnh lý sưng phổi, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng mệt mỏi và bé yếu. Đã những lần, tôi nghĩ đến dòng chết.Nhìn ra bức tường chắn gạch đối diện cửa sổ, tôi đếm từng chiếc lá còn sót lại trên cây thường xuyên xuân, tôi đang nghĩ rằng khi nào chiếc lá sau cuối rụng hết thì cũng là lúc tôi lìa đời.Khi tôi ngủ, chị Xiu sẽ nhẹ nhàng kéo tầm mành xuống nhằm tôi ngủ được ngon giấc. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi mở to lớn cặp mắt tuy nhiên trước mắt chỉ nên tấm mành cùng tôi sẽ bảo chị Xiu kéo tấm tấm che lên giúp mình.

c. Loại lá cuối cùng

Ngày hôm kia trôi qua, tôi và chị Xiu vẫn quan sát trông ra loại lá thường xuyên xuân đơn độc níu vào loại cuống của nó trên tường đơn độc.Đêm hôm đó, gió rét lại ào ào, trời sẽ mưa cực kỳ to với đập rất mạnh vào cửa sổ, tôi nghe giờ mưa rơi lộp độp xuống mặt đất.

d. Điều kì diệu đang xảy ra

Khi trời vừa sáng, tôi lại bảo chị kéo mành lên và chú ý ra hành lang cửa số trông chờ. Tôi vô cùng vui mắt khi cái lá thường xuyên xuân vẫn nằm tại đó.Buổi chiều chưng sĩ mang lại khám và thông báo bệnh tình của mình đã khỏi được năm phần, rằng tôi sẽ qua cơn nguy hiểm. Tôi phấn kích khôn xiết.Nhưng chỉ không nhiều lâu sau, chị Xiu bao bọc lấy tôi với kể cho em bí mật về mẫu lá cuối cùng, về sự việc ra đi của thay Bơ-men… Hai bà mẹ tôi khóc nức lên.Giờ đây, cố Bơ-men đã yên nghỉ sinh hoạt một trái đất khác. Sự hi sinh của cụ vị sự sống của tớ và vì nghệ thuật đã tiếp thêm sức khỏe và tình thương nghề cho hai người mẹ tôi.

3. Kết bài

Nêu cảm xúc của bạn dạng thân qua câu chuyện.

Dàn ý cụ thể số 2

I. Mở bài:

Giôn - xi trình làng về mình: Tôi là Giôn - xi, nhân đồ gia dụng trong truyện ngắn “chiếc lá cuối” cùng của O Hen - ri, là họa sĩ, sống thuộc phòng với những người bạn thương hiệu Xiu, to tuổi hơn 1 chút với cũng là họa sỹ nghèo. Ngày đông năm ấy, tôi bị sưng phổi nặng. Bị bệnh và nghèo túng khiến cho tôi trở nên tuyệt vọng không mong muốn sống nữa. Tôi đếm từng chiếc lá còn sót lại trên cây thường xuân, chờ bao giờ chiếc lá sau cùng rụng nốt thì tôi cũng buông xuôi, lìa đời. Tôi được nạm Bơ - men cứu vãn sống cơ mà rồi thế đã qua đời do dịch viêm phổi. Sau khoản thời gian khỏi bệnh, tôi mong muốn được ra thăm mộ nạm Bơ - men nhằm tạ ơn.


II. Thân bài:

1. Một trong những buổi sáng mùa xuân (tả vài nét) sau khoản thời gian tôi đã khỏe hẳn đề nghị cùng Xiu ra thăm mộ nắm Bơ - men

Tả vài điều về quang cảnh địa điểm yên nghỉ của cố Bơ - men: Men theo tuyến đường đất đỏ là đến một quả đồi cao cường nơi ráng Bơ - men lặng nghỉ, cỏ mọc xanh tốt, bên trên tấm bia có khắc ghi rất rõ cái chữ họa sĩ Bơ - men. Xiu cùng tôi sẽ đặt bó hoa tươi lên mộ, cung kính nghiêng mình, tưởng niệm fan quá cố. Ko khí yên im, quang cảnh trang nghiêm tôi nghe rất rõ tiếng gió thì thào trong lá cây.

2. Giôn - xi hồi tưởng nhớ lại:

a) nhớ về tình trạng bệnh tật và nỗi tốt vọng

Đứng trước mộ thế Bơ - men, tôi lưu giữ lại gần như ngày vật lộn với bệnh lý quái ác với nỗi vô vọng nghĩ đến chiếc chết. Ngày đó do bệnh tật viêm phổi cực kỳ nặng, cuộc sống lại nghèo đói, không tồn tại tiền trị trị buộc phải tôi trở buộc phải tuyệt vọng. Chú ý lá thường xuân cứ rụng dần dần tôi chợt nghĩ rằng khi loại lá sau cuối kia rụng thì mình cũng sẽ lìa đời mặc dù Xiu tận tình săn sóc, cồn viên, an ủi nhưng tôi không thoát được nỗi vô vọng đó. Rứa rồi sau một đêm mưa khổng lồ gió to khi kéo tấm mành lên, cứ đinh ninh rằng cái lá sau cuối đã rụng với mình vẫn chết, nhưng kì dị là chiếc lá vẫn tồn tại bám bên trên cuống. Tôi thấy mình nghĩ đến cái chết là có tội, kế tiếp là đòi ăn, uống sữa, soi gương, hy vọng được đi vẽ ngơi nghỉ vịnh na - Phơ. Chưng sĩ đến khám thông báo bệnh của tôi đã đỡ nhiều.Điều đáng bi lụy là thay Bơ - men không hề nữa bởi vì chính núm đã rước tính mạng của bản thân để giành giật đem sự sống và cống hiến cho tôi.

b) nhớ hình hình ảnh và câu hỏi làm của nắm Bơ - men

Giờ đây nhìn chiếc chữ họa sỹ Bơ - men bên trên tấm bia tuyển mộ tôi đột nhớ lại hình hình ảnh của cụ khi còn sống. Hầu như hình hình ảnh ấy vẫn tồn tại in rõ trong tim trí tôi, đó là 1 trong họa sĩ già, râu xồm ưng ý uống rượu trông khó khăn tính, dữ dằn chỉ xuất xắc chê bai mọi người yếu đuối nhưng tốt bụng, tất cả lòng nhân từ.Nhớ duy nhất là mọi lời nhắc của Xiu về vấn đề làm âm thầm vẽ chiếc lá cuối cùng thay cho chiếc lá sẽ rụng để cứu giúp tôi thoát khỏi tình trạng vô vọng bởi ý nghĩ về vớ vẩn mặc dù không được tận mắt chứng kiến việc làm đó mà chỉ được nghe lại qua lời nói của xiu tuy thế tôi hình dung ra rất rõ ràng việc làm cho của cố gắng Bơ - men trong đêm mưa to gió khủng chiếc lá ấy đã cứu vãn tôi khỏi tay lưỡi hái của tử thần, đối lại thế Bơ - men bị viêm nhiễm phổi bởi nhiễm lạnh và đã qua đời.

3. Suy nghĩ cảm hứng Giôn - xi

Cụ Bơ - men đã mất lòng cứu vớt mình, việc làm ấy thiệt cao cả, vậy đã mất mát thầm yên ổn vì fan khác phía trên quả thật là 1 con người có trái tim nhân hậu.Tôi hối hận và trách mình quá yếu ớt vẩn vơ không chỉ là làm hại bạn dạng thân mình nhưng mà còn khiến cho cụ Bơ - men phải lo lắng đem tính mạng của con người để dành giật sự sống và cống hiến cho tôi, giá chỉ như tôi không sống như vậy thì giờ đây cụ Bơ - men ko ra nông nỗi này.Mọi chuyện đã và đang xảy ra, không làm lại được nữa, tôi thầm mang ơn và tiếc thương cụ biết bao nhiêuSuy nghĩ về về thành phầm của cụ: Là kiệt tácSuy nghĩ về về cuộc sống của cụ: là 1 họa sĩ chân bao gồm đầy tài năng, trung tâm huyết rất đáng để cảm phục ngưỡng mộ:Lời âm thầm hứa: giờ đây cụ không thể nữa, thầm hứa với rứa “cụ Bơ - men ơi! con cháu hứa với chũm là không khi nào yếu non phải có nghị lực và quý hiếm sự sống, học tập, phấn đấu theo tấm gương của cụ”.

III. Kết bài:

Khi khía cạnh trời đã đứng nhẵn thì tôi thuộc Xiu ra về, lòng tôi bi hùng rười rượi tôi cảm giác tiếc thương cụ Bơ - men cùng thấy trống vắng tanh vô cùng.Tự nhủ trong lòng, không bao giờ quên cố kỉnh Bơ - men tiếp tục ra thăng viếng chiêu mộ cụ…

Dàn ý cụ thể số 3

1. Mở bài

- reviews về phiên bản thân:

Giờ tôi, Giôn - xi đang trở thành một họa sĩ được rất nhiều người biết đếnTôi đã triển khai được giấc mơ của mình nhờ nuốm Bơ - men.

2. Thân bài

- khung cảnh mùa đông và tình cảnh vô vọng của tôi

Tôi mắc bệnh sưng phổi.Thời tiết: đang là mùa đôngTôi đã đầu hàng số phận bằng phương pháp đặt sự sống của bản thân vào con số của chiếc lá hay xuân trên cây, lá rụng không còn nghĩa là tôi cũng hoàn thành cuộc đời của mình.

- tình huống đảo ngược máy nhất

Tâm trạng gian khổ và hồi hộp của Xiu khi yêu cầu mở cửa.Sự bất thần ngoài dự kiến: cái lá sau cùng vẫn còn đó, hy vọng đã trở lạiTâm trạng giỏi vọng, thiếu tinh thần vào sự sốngChiếc lá vẫn còn: làm cho thức thức giấc ý chí sống, giúp tôi quá qua bệnh tật

- tình huống đảo ngược lần trang bị hai

Tâm trạng chị Xiu: trường đoản cú hồi hộp, lo ngại đến hiểu rõ sự thật là sự hòa trộn tình yêu thương cùng cảm phục trước tấm lòng cao niên của núm Bơ - men.Sự hi sinh từ một hành động lừa dối cao cảNghệ thuật có thể thức tỉnh tin tưởng của bé người, trên hết là tình thân thương đồng loại.

3. Kết bài

Đánh giá, đánh giá lại vấn đềTình cảm và lòng biết ơn so với cụ Bơ - men

Dàn ý cụ thể số 4

1. Mở bài

Nhân thiết bị Giôn - xi giới thiệu phiên bản thân và mẩu chuyện về chiếc lá sau cuối trong tối bão tuyết: Thân là 1 trong họa sĩ nghèo, đã từng trải qua căn bệnh viêm phổi tưởng chừng như đã lìa đời, cơ mà đã bao gồm một câu chuyện xảy ra khiến cô có thêm động lực trong cuộc sống.

2. Thân bài

Thuật lời câu chuyện dưới góc nhìn của Giôn - xi: sinh sống trong một căn nhà trọ phải chăng tiền cùng Siu, hàng xóm là nỗ lực Bơ - men. Cả tía đều là họa sĩ vô danhTôi bị viêm nhiễm phổi, không chịu nạp năng lượng uống, không có niềm tin vào cuộc sống. Tôi quan sát ra khung cửa sổ và nghĩ rằng khi loại lá sau cùng trên cây rơi xuống mình đã lìa đờiTrận bão tuyết hà khắc ập đến. Tôi chắc hẳn rằng những loại lá đã rụng hết. Cơ mà thật bất ngờ, vẫn còn một chiếc lá bên trên thân câyTôi được nghe kể về sự việc hi sinh của nuốm Bơ - men, tôi tự dưng ngộ ra triết lý cuộc sống thường ngày và quyết định sống tiếp cuộc đời của mình.

3. Kết bài

Nhân thiết bị Giôn - xi giãi bày cảm xúc, để ý đến và giấc mơ.

Vào vai Giôn-xi kể lại cái lá cuối cùng

Tôi là Giôn-xi, lúc này tôi đã thực hiện được cầu mơ của bản thân mình đó là biến một hoạ sĩ nổi tiếng. Trời sẽ vào đông, tôi thẫn thờ nhìn ra con phố phủ đầy tuyết trắng, mùa đông đã từng là nỗi sợ lớn nhất của tôi bởi vì hồi đó, bao gồm cái giá rét và giá lạnh này đã khiến tôi bị viêm phổi nặng nề rồi trở nên buồn và nó đã chiếm đi mạng sinh sống của núm Bơ-men- một hoạ sĩ nghèo mong mơ vẽ được một kiệt tác. Rồi gần như kí ức ấy lại dưng lên trong tâm địa tôi tương tự như một cảnh phim quay chậm.

Tôi, chị Xiu và cố Bơ-men hầu như là phần đa hoạ sĩ nghèo luôn luôn mang vào mình rất nhiều ước mơ với khát vọng. Shop chúng tôi sống cùng 1 căn hộ bé dại ở gần khu vui chơi công viên Oa-sinh-tơn. Nhưng mà rồi mùa đông năm ấy, vì không có đủ điều kiện để cài áo nóng và lò sưởi phải tôi đã biết thành viêm phổi nặng, sẽ là cơn ác mộng của những người nghèo như tôi. Bởi biết bản thân không có chức năng chạy chữa bắt buộc tôi luôn bi quan và chán nản, gần như tôi không thể muốn sống nữa. Bức tường đối diện phòng tôi gồm một cây thường xuân, thấy từng cái lá bên trên cây rụng dần, tôi lại vô thức gán sinh mạng của mình cho sự sống thọ của loại lá, trong đầu tôi tràn ngập cân nhắc rằng khi mẫu lá sau cùng rụng xuống thì tôi cũng sẽ lìa xa cõi đời.

Xem thêm: Đại Lý Chuyển Phát Nhanh Viettel, Viettelpost Chuyển Phát Nhanh


Những lá cái lá hay xuân rụng dần, rụng dần và chỉ từ lại một chiếc. Ý nghĩ về về cái chết luôn luôn thường trực trong tôi. Vào một trong những buổi tối nọ, không tính trời mưa to và gió rít từng cơn, trong tim tôi âm thầm nghĩ chắc rằng chiếc lá ấy sẽ không thể trụ được qua hết dòng đêm mưa gió bão bùng này. Sáng sủa hôm sau, tôi yêu ước chị Xiu kéo tấm tấm che lên nhưng thật bất ngờ, cái lá vẫn còn đó đó, nó vẫn còn nỗ lực bám víu lấy sự sống ao ước manh của mình. Dẫu vậy tôi vẫn bắt buộc gạt bỏ cân nhắc rằng nó vẫn rụng cùng tôi đang chết, nếu gồm thêm một cơn bão ghé qua thì chắc chắn là rằng mẫu lá cuối cùng này cũng biến thành rụng bởi nó không còn một chút sức sống như thế nào nữa rồi cùng tôi cũng như vậy thôi, cũng sắp tất yêu chống chọi được với căn bệnh hiểm nghèo này nữa.

Rồi một trận mưa bão nữa lại đến. Rồi màn đêm dần dần buông xuống, bên cạnh đó ông Trời biết được suy nghĩ của tôi, một cơn lốc lại kéo cho nhưng lần này này lại mạnh hơn nhiều so với cơn bão ban đêm trước. Đêm hôm ấy, gió rét ào ào, mưa đập rất mạnh tay vào cửa sổ, tôi nằm trên nệm thầm nghĩ có lẽ chiếc lá mỏng tanh manh ấy cũng đã rụng, làm thế nào nó có thể bám víu trên cành lá qua đêm mưa bão này và bao gồm lẽ, tương lai tôi cũng ra đi mãi mãi, kết thúc thời gian chống chọi với bệnh lý hiểm nghèo này. Tôi căng thẳng mệt mỏi nhắm mắt. Sáng hôm sau, trời vừa hừng sáng sủa thì tôi lại hững hờ ra lệnh đến chị Xiu kéo tấm tấm che lên, sự run sợ và gian khổ hiện rõ lên khuôn mặt xanh xao của chị. Nhưng khi tấm màn được kéo lên, cả tôi với chị đều bất thần vì dòng lá thường xuyên xuân vẫn còn đó đấy, cuống là vẫn còn đấy giữ màu xanh lá cây thẫm nhưng lại rìa lá hình răng cưa sẽ nhuốm màu rubi úa. Tôi tự hỏi đắn đo điều huyền diệu nào đã khiến chiếc lá vẫn còn đấy đó, vẫn kiên định bám trên cây cỏ thường xuân ngẳng nghiu ấy. Lòng tôi lại cảm thấy dằn vặt vì thời gian qua, tôi vẫn quá tàn nhẫn và vô vai trung phong với bạn dạng thân mình. Một cái lá ước ao manh, vô tri vô giác nhưng còn nỗ lực bám víu lấy sự sống của nó thì lý do tôi là một trong những con tín đồ lại luôn mang xem xét rằng mình đã chết, sẽ không còn sống được nữa, luôn bi thiết và không tồn tại một chút hy vọng nào. Tôi từ bỏ hỏi rằng sao bạn dạng thân tôi lại dở hơi ngốc cho thế, chị Xiu và nắm Bơ-men đã cầm cố gắng chăm sóc cho tôi thật tốt, luôn luôn mong tôi khoẻ lại cơ mà tôi chỉ luôn luôn nghĩ đến chiếc chết, tôi gồm lỗi với họ quá. Tôi ở nhìn chiếc lá hồi thọ rồi chứa tiếng nói:

– Chị Xiu thân tình ơi, hiện giờ em mới nhận ra rằng mong muốn chết là một chiếc tội.

Chị Xiu mỉm cười, sự sung sướng được miêu tả rõ qua ánh nhìn của chị. Vào tôi lại tăng trào một mức độ sống mạnh mẽ mà bấy lâu nay tôi đã đánh mất. Trước đây, mỗi lần chị Xiu nấu cháo mang lại tôi, tôi chỉ muốn nạp năng lượng vài muỗng để có cái vứt bụng dẫu vậy hôm nay, tôi lại ao ước ăn, mong mỏi tìm lại phần đa ước mơ ngày còn khoẻ. Tôi xin chị tí cháo pha ít rượu vang đỏ và tôi đang nhờ chị xếp mấy loại gối lại xung quanh tôi nhằm tôi có thể ngồi dậy vày tôi ước ao quan sát giải pháp chị Xiu những bữa ăn uống chứa đầy yêu thương thương mang lại tôi. Thấy cách chị chú ý nấu ăn, tôi càng yêu thương chị hơn, mặc dù chị chỉ cần người chúng ta cùng chống với tôi tuy vậy chị Xiu luôn ở bên tôi, chăm lo tận tình mang lại tôi trong những lúc tôi căn bệnh tật, bi đát như một fan chị ruột vào gia đình. Nấu ăn xong, chị nhẹ nhàng bưng đến mặt giường rồi đút cháo mang đến tôi, ăn chấm dứt tôi ở nghỉ ngơi nhằm chị Xiu rất có thể chợp mắt do tôi biết tối hôm trước chị đang thức white để đợi chờ cho tôi ngủ. Một giờ sau, thấy chị Xiu dậy, tôi liền nói:

– Chị Xiu thân thiết ơi, em mong muốn một ngày nào kia em sẽ tiến hành vẽ vịnh na – plơ.

Chị vui vẻ chấp nhận đáp:

– Em thân yêu, hóng em khoẻ lại thì bọn họ sẽ thuộc đi nhé.

Ôi, xúc cảm thật hạnh phúc, bây chừ tôi chỉ muốn mình mau chóng khoẻ lại và để được vẽ vịnh mãng cầu – plơ xinh đẹp thuộc chị Xiu.

Chiều hôm ấy, bác sĩ đang đi tới khám mang lại tôi, trước giờ đồng hồ ông ấy không từng nói tới bệnh tình của tôi cho tôi nghe bởi mỗi lần ông ra về, chị Xiu số đông tìm cớ để ra bên ngoài hành lang để thủ thỉ với ông ấy. Tôi tò mò nên nỗ lực bước xuống giường, lép tai vào cửa ngõ để nghe. Tôi nghe thấy bác sĩ bảo:

– Cô ấy khỏi nguy hại rồi, được năm phần mười, giờ chỉ cần chị chăm lo chu đáo – chị đã thắng.

Nghe những lời nói của bác bỏ sĩ, tôi mừng lắm. Vậy là tôi sẽ chưa phải chết, sẽ được triển khai ước mơ của mình. Tôi trở lại giường dịch và cất sự sung sướng ấy vào lòng.

Vào một trong những buổi sáng, khi chị Xiu đi ra phía bên ngoài thì tôi đã lấy cuộn len greed color thẫm để đan một chiếc khăn choàng với dự định sẽ tặng kèm chị. Lát sau, chị Xiu quay trở lại phòng, tôi thấy khuôn mặt chị thiệt xúc động, chị nghẹn ngào nói:


– Em thân thiện của chị, nuốm Bơ-men vẫn qua đời chỉ sau hai ngày ráng bị mắc triệu chứng sưng phổi nặng. Vào cái đêm mưa gió ấy, khi bác gác cổng thấy nạm thì cầm đã nhỏ xíu nặng, body toàn thân ướt sũng. Người ta chần chừ cụ đã từng đi đâu trong đêm mưa bão kinh hoàng ấy tính đến khi bọn họ thấy mọi cây bút lông với bảng pha màu rơi vung vãi bên dưới chân tường cửa sổ phòng chúng ta.

Nói mang lại đấy, chị Xiu hướng mắt đến mẫu lá hay xuân xung quanh cửa sổ, rồi chị nói tiếp:

– Em có thắc mắc lý do chiếc lá tê cứ mãi đứng lặng mà không hề lung lay không? Đó là cũng chính vì chiếc là chính là kiệt tác của thế Bơ-men, nắm đã vẽ nó trong loại đêm mưa gió ấy, mẫu đêm mà các cái lá khác trên cành gần như đã rụng.

Nói mang đến đây, chị ấy đang không kìm được nước mắt, chị đã bật khóc nức nở. Tôi sững sờ nhìn dòng lá. Ồ, quả thực từ trước mang đến nay nó chưa hề rung động, nó luôn bất cồn như vậy. Mẫu lá trái thật là một trong kiệt tác của nạm Bơ-men, trong cả tôi và chị Xiu cũng quan trọng nhận ra, bao gồm chiếc lá đã cứu sống một con nhỏ bé ngu đần độn như tôi ngoài lưỡi hái của tử thần nhưng cũng chủ yếu nó đã đem về hi vọng sống, mang đến niềm tin cho tôi trong khi bệnh tật nhưng mà lại chiếm đi sinh mạng của fan vẽ ra nó. Tôi thấy tim mình quặn thắt, cuộc sống của tôi bây giờ được đổi bằng sự ra đi của nạm Bơ – men, tôi quan sát chị Xiu, hai tay tôi phụ thuộc vào đôi vai của chị nhưng mà nói:

– Chị Xiu ơi, núm Bơ – men đã chết để cho em được sống . Sự mất mát của nuốm thật cao cả, khủng lao. Em biết làm gì để đền rồng đáp công ơn của nỗ lực bây giờ? Em thấy mình thật đáng trách.

Tôi ôm chị Xiu, khóc nức nở. Chị Xiu thanh thanh vuốt mái tóc tôi với nói:

– Em đon đả à, em chỉ cần sống thật tốt, mạnh mẽ và lạc quan. Do vậy là em đang sống xứng danh với sự hi sinh của vắt Bơ – men rồi!

Tôi thổn thức vâng lời chị, thấy trong bản thân như khỏe mạnh và nghị lực hơn.

Tôi đã từng thử vẽ lại kiệt tác chiếc lá ở đầu cuối của nỗ lực Bơ-men nhưng mà trong đôi mắt tôi, những bức ảnh tôi vẽ phần nhiều không thể sánh bằng cụ bởi bao gồm lẽ, mẫu lá ở đầu cuối mà nắm đã vẽ chứa đầy tình thương yêu cụ giành cho tôi với sự hi sinh cao niên của gắng để cứu lấy tôi. Tôi luôn tự hứa với lòng bản thân rằng tôi sẽ phát triển thành một hoạ sĩ tài năng, một hoạ sĩ rất có thể vẽ nên những bức tranh ý nghĩa và có giá trị để giao hàng cho mọi bạn và góp thêm phần xây dựng khu đất nước.

Đóng vai Giôn-xi đề cập lại truyện mẫu lá sau cùng - mẫu mã 1

Tôi sắp chết rồi!

Sinh mạng tôi hiện nay gắn liền với loại lá hay xuân nhỏ tuổi bé quanh đó kia. Than ôi, bệnh lý viêm phổi nan y thuộc tình cảnh bí quẫn của tôi bây chừ có khác gì các chiếc lá thường xuân yếu ớt đuối, dính vào bức tường với mẫu cuống mỏng mảnh manh trước cơn gió táp? từ bỏ tôi cũng biết mình không có gì chút hi vọng nào.

Xiu đến rồi, lại sở hữu cả cố gắng Bơ-men. Ôi nhì con tín đồ mà tôi hằng yêu quý! Tôi nào hy vọng phải rời xa họ, tuy thế mệnh tôi đã tận. Tôi ngồi lắng nghe lời khuyên răn của hai người họ một giải pháp vô hồn, vị dù ngữ điệu có thuyết phục cho đâu, thì vẻ băn khoăn lo lắng đan xen chút tuyệt vọng nơi đáy mắt họ sẽ nói lên tất cả.

Tôi yêu cầu chị Xiu open sổ ra. Đúng như dự đoán, gần như dây thường xuân mơn mởn ngày nào lúc này chỉ còn lại vài mẫu lá trơ trụi, tưởng như duy nhất cơn gió nữa thôi, tất cả đều vẫn rơi xuống. Trong ánh mắt ngán ngẩm đầy chua xót của nhị con người đáng mến, tôi lãnh đạm tuyên bố: “Chỉ đêm nay nữa thôi. Sáng mai chắc rằng chiếc lá sau cùng đã lìa cành và cùng lúc đó, em cũng sẽ nhắm mắt buông xuôi lìa đời."

Chị Xiu và rứa Bơ-men dắt nhau sang trọng bên phòng tiếp khách để tôi làm việc tĩnh chăm sóc và kết thúc nghĩ quẩn. Tôi trù trừ hai fan họ đang làm cho gì. Có thể là tự yên ủi nhau, có thể là nghĩ giải pháp giúp tôi khỏi bệnh, cũng rất có thể làm mẫu, vẽ tranh như dịp bình thường, nhưng lại dù làm những gì cũng vô ích, đã không khi nào có chuyện dòng lá sau cuối còn đủ tài năng bám trụ qua tối mưa bão như thế này. Ngủ đi Giôn-xi, hãy ngủ im giấc vì ngày mai mày đã lìa đời.

Ấy vắt mà chuyện không tưởng đã thực sự xảy ra! sáng hôm nay, tôi yêu mong Xiu open sổ. Vẻ khía cạnh chị ấy từ khổ sở bỗng chuyển sang ngạc nhiên tột độ, khiến cho tôi tò mò và hiếu kỳ nhìn ra cửa sổ. Sau cùng tôi cũng tìm tòi điều gì khiến cho chi Xiu với giờ là cả tôi không thể tinh được đến thế. Loại lá thường xuân vẫn nghỉ ngơi nguyên bên trên cành!

Thật bất ngờ! thật kì diệu! nguyên nhân chuyện vậy nên lại rất có thể xảy ra? Suốt chiều tối hôm đó, tôi ngồi ngắm dòng lá cuối cùng. Nó đã bửa vàng và trông vô cùng tàn tạ. Ấy mặc dù thế dù từng nào cơn gió thổi qua, dòng lá mỏng manh manh và xơ xác ấy vẫn kiên cường chống chọi, không thể lung lay suy chuyển. Tôi bỗng nghe thấy trong lòng trí mình một tiếng nói mơ hồ. Này Giôn-xi, hỡi Giôn-xi! Sao ngươi lại hoàn toàn có thể ngu ngốc cho thế? quan sát xem, nhìn dòng lá sau cùng kia xem! Một cái lá hay xuân bé dại nhoi tàn tã lại có thể chống chọi lại cùng với mưa giông gió táp. Vậy nhưng mày-một cô gái trẻ- lại đầu mặt hàng trước một cơn bão nhỏ tuổi của cuộc đời? chỉ việc tĩnh chăm sóc là mày đã khỏe lại và bao gồm thể xong xuôi giấc mơ của mi mà! ngộ ra đi! Bao nhiêu người yêu thương mày!

Vào giây phút đó, tôi nhấn ra bạn dạng thân yếu ớt đến xứng đáng trách như thế nào. Buộc phải rồi, tội gì mà lại nằm đợi chết trong khi người thân của tớ và thậm chí còn cả bác bỏ sĩ số đông nói tôi còn hi vọng? Tôi ngồi dậy và bộc bạch những ước hy vọng với Xiu, bảo mình đã vui vẻ trở lại. Chị ấy vui vẻ đến nhảy khóc.

Ngày hôm sau, Xiu kể mang lại tôi nghe sự thật đằng sau dòng lá cuối cùng. Ráng Bơ-men sẽ hi sinh cả tính mạng của mình để vẽ cái lá đó vào tối giông bão! Tôi cảm động tới mức không thể nói buộc phải lời, lòng thầm coi cầm Bơ-men là người thân phụ thứ nhì của mình. Tôi sẽ cần sử dụng cả cuộc đời rộng mở này để thông suốt giấc mơ của cụ- Vẽ một kiệt tác.

Tôi sinh sống lại rồi.

Đóng vai Giôn-xi kể lại truyện mẫu lá cuối cùng - chủng loại 2

Tôi là Giôn-xi, một cô hoạ sĩ nghèo của nước Mĩ xa xôi. Là một trong những người nghệ sĩ, tôi đề xuất đi các nơi nhằm tìm cảm giác sáng tác. Vị vậy, tôi đã chạm mặt nhiều chuyện bất ngờ, có thể kể cho chúng ta nghe mặt hàng giờ. Dẫu vậy trong tất cả những điều ấy, câu chuyện bất thần nhất lại là mẩu truyện về chính phiên bản thân tôi. Mẩu chuyện “Chiếc lá cuối cùng”.